“Nếu thật sự là con rể thứ hai Lâm Hàn… Vậy thì tất cả đã rõ ràng rồi”.
Lý Cường nhanh chóng phân tích: “Một là thái độ, thái độ của Lâm Hàn đối với mình rất lạnh nhạt, vốn dĩ không coi mình ra gì, trái lại Triệu Tứ Hải lại có chút lấy lòng”.
“Hai là hộp hải sâm của Xô Viết, cái thứ đó không phải có tiền là mua được, mà phải có quan hệ. Mà Lâm Hàn là người mang hải sâm đến tặng!”
Nghĩ đến đây, Lý Cường gần như có thể chắc chắn, người uỷ thác đó chính là Lâm Hàn!
Tuy rằng không biết thân phận của Lâm Hàn nhưng đối phương lại là người còn nhờ được cả Thẩm Hoài Xuân thì đủ để biết Lâm Hàn có lai lịch sâu xa và khả năng lớn đến thế nào!
“Viện trưởng, bên ngoài có người tìm ông”, bên ngoài có tiếng gọi vọng vào trong.
“Đang trong giờ làm việc, tôi không gặp ai hết!”, Lý Cường cau mày.
“Nhưng người đó nói là người nhà của bệnh nhân Dương Cảnh Đào, ông sẽ gặp…”
“Người nhà của Dương Cảnh Đào!”
Lý Cường chợt sững người, trong đầu lập tức xuất hiện dáng vẻ của Lâm Hàn:
“Nhanh mời cậu ấy vào!”
Không lâu sau, cửa mở ra, Lâm Hàn ung dung bước vào, vẻ mặt bình tĩnh, tỏ vẻ lạnh nhạt.
“Lâm… cậu chủ Lâm?”
Lý Cường nhìn người thanh niên trước mặt, mở miệng thăm dò, có chút không chắc chắn.
Lâm Hàn hơi bất ngờ nhìn Lý Cường: “Xem ra ông biết là tôi đã nhờ Thẩm Hoài Xuân rồi?”
Lý Cường chấn kinh, vội vàng cung kính nói: “Trách tôi có mắt không tròng, lúc đầu lại tưởng Triệu Tứ Hải chính là cậu chủ”.
Lâm Hàn lúc này mới phù hợp với dáng vẻ nên có của người uỷ thác trong lòng Lý Cường.
Bình tĩnh, lạnh nhạt, giống như đối với anh, không có vấn đề gì là không thể giải quyết.
Trái lại, phong độ của người tên là Triệu Tứ Hải kia quá khác biệt với Lâm Hàn.
“Không sao”.
Lâm Hàn xua tay, tỏ vẻ không để ý rồi tìm ghế sofa ngồi xuống.
Lý Cường vội vàng rót một tách nước: “Cậu chủ Lâm, mời dùng trà”.
Lúc này, Lý Cường nhớ lại mà vẫn còn rùng mình.
Ông ta rất may mắn, ngày hôm qua ở trong phòng bệnh, khi vừa mới nghĩ tới Lâm Hàn chính là người uỷ thác thì ông ta lập tức mượn cớ rời đi, nếu không trong thời gian ngắn như thế thật sự không biết nên làm thế nào.
Lâm Hàn uống một ngụm trà, sau đó đặt tài liệu mà anh mang tới để trước mặt Lý Cường: “Ông xem qua cái này xem”.
“Được!”
Lý Cường cũng không hỏi nhiều, cầm tập tài liệu đó lên xem.
“Cậu chủ Lâm, đây là…”
Sau khi xem trong, ánh mắt Lý Cường chợt loé lên.
“Thế nào, chuyện này không làm được sao?”, Lâm Hàn hỏi.
“Làm được, làm được!”, Lý Cường vội vàng trả lời, rồi nói:
“Chỉ là, hai ngày trước tôi cũng đã từng xem bản hợp đồng này, là một người trên là Nguỵ Vũ mang tới”.
“Cậu ta thành lập công ty thiết bị trị liệu này, hình như còn là tổng giám đốc, muốn hợp tác với bệnh viện chúng tôi, đưa thiết bị trị liệu của họ vào đây. Nhưng lúc đó đã bị tôi từ chối, tôi không nghĩ đến cậu chủ Lâm lại mang hợp đồng này tới!”
“Vốn dĩ, tôi cũng không hợp tác với Nguỵ Vũ nhưng cậu chủ Lâm đã mang tới thì chỉ cần là việc cậu giao cho, tôi chắc chắn sẽ làm được!”, đến cuối cùng Lý Cường còn bổ sung một câu.
“Nguỵ Vũ là tổng giám đốc…”
Lâm Hàn có chút bất ngờ, vẻ mặt lộ ra chút do dự, nhớ lại một lượt những chuyện ở công ty. Nếu sau lưng có Nguỵ Vũ chỉ điểm thì sự thay đổi trong thái độ của Châu Nguyệt Nguyệt bỗng nhiên trở nên cũng hợp tình hợp lý.
“Ông ký hợp đồng này trước đã”, Lâm Hàn cũng không nghĩ nhiều.
“Được!”
Lý Cường rất nghe lời ký lên bản hợp đồng rồi đóng dấu.
Những chuyện như thế này, đối với ông ta mà nói chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, nhưng lại bán cho Lâm Hàn một phần nhân tình thì đây quả thật là một vụ đầu tư có lời.
Sau khi ký xong hợp đồng, Lâm Hàn cũng không ở lại nữa mà rời khỏi bệnh viện.
“Cậu chủ Lâm đi cẩn thận nhé. Nếu có chuyện gì thì hãy cứ giao cho tôi bất cứ lúc nào!”
Lý Cường cung kính tiễn Lâm Hàn rời đi.
Khi anh trở lại công ty thì đã hơn bốn giờ chiều.
“Ồ, quay lại rồi hả?”, nhìn thấy Lâm Hàn, Châu Nguyệt Nguyệt đi tới, trên khuôn mặt mang đầy vẻ chế giễu: “Hợp đồng ký rồi à?”
Tất cả mọi người ở trong phòng làm việc đều nhìn qua bên này, ánh mắt có chút thương hại.
Bọn họ cho rằng chắc chắn là anh không ký được hợp đồng.
Châu Nguyệt Nguyệt mượn cớ