Lý Cường cau mày, đưa tay bịt mũi.
Ánh mắt Dương Lệ cũng lóe lên, không ngờ chị cả sẽ tè dầm trước mặt mọi người.
Bụp!
Lâm Hàn vung tay trái, cả người Dương Duyệt đập vào tường.
Ọe!
Cô ta bị chấn động mạnh ở phổi, phụt ra một ngụm máu tươi, cảm thấy xương cốt toàn thân bị va đập muốn rụng rời, vô cùng đau đớn.
“Khụ khụ khụ… Lâm Hàn… mày đánh phụ nữ! Mày có còn là đàn ông không?!”
Dương Duyệt ho ra máu, đôi mắt độc ác hung hăng nhìn Lâm Hàn.
Nhưng cả người cô ta vẫn không ngừng run rẩy, run rẩy vì sợ hãi.
Khi Lâm Hàn nói bốn chữ “tôi sẽ giết người”, Dương Duyệt thực sự cảm thấy toàn thân bị bao vây bởi một luồng hơi thở chết chóc.
Cảm giác đó lạnh lẽo, tối tăm, khiến cô ta sợ hãi theo bản năng, toàn thân mềm nhũn, run lên, sợ đến mức máu đông lại.
Cô ta không nghi ngờ lời nói của Lâm Hàn.
Nếu động vào nguyên tắc của anh, Lâm Hàn thật sự sẽ giết người!
“Phụ nữ?”, Lâm Hàn liếc nhìn Dương Duyệt nói: “Người tôi đánh không phải là phụ nữ mà là một con mụ điêu ngoa”.
Sau khi nói xong, Lâm Hàn nhìn Dương Lệ:
“Vợ, anh chờ em trên xe. Em thăm hỏi xong một lát thì nhanh chóng về nhà nhé, ngày mai còn phải đi làm”.
Sau đó, Lâm Hàn chắp tay sau lưng rời khỏi phòng bệnh.
“Cậu chủ Lâm, bệnh tình của ông Dương…”
Lý Cường vội vàng kêu lên, lời nói vừa rồi của Lâm Hàn khiến ông ta có chút rối rắm, không hiểu mối quan hệ của Lâm Hàn và Dương Cảnh Đào, cần phải xác nhận lại.
“Có thể chữa khỏi thì chữa, chữa không được thì vứt vào nhà xác, ngày mai đem đến lò hỏa táng”.
Giọng nói lạnh nhạt của Lâm Hàn, vang đến cả phòng bệnh.
Nghe thấy câu nói này, ngay cả vẻ mặt của Dương Lệ cũng khẽ thay đổi.
“Được, tôi biết rồi!”, Lý Cường vội vàng nói.
Ra khỏi phòng bệnh, Lâm Hàn đi vào trong xe ở bãi đỗ xe yên lặng ngồi đợi.
Nửa tiếng sau, Dương Lệ mới đi ra, viền mắt cô đỏ hoe.
Lâm Hàn khởi động xe, hỏi: “Bệnh tình của Dương Cảnh Đào sao em?”
“Không tốt lắm, phải đợi chuyên gia khoa tim tới phẫu thuật rồi”, Dương Lệ nói, cô biết quan hệ giữa Lâm Hàn và Dương Cảnh Đào không tốt.
Nhưng nói cho cùng, Dương Cảnh Đào cũng là bố đẻ của cô, bố bị bệnh nặng thì đương nhiên cô sẽ đau lòng.
Lâm Hàn gật đầu, không nói thêm gì mà cùng Dương Lệ về nhà.
Sáng sớm hôm sau, Dương Lệ đi làm. Lâm Hàn ăn sáng xong thì lái xe rời khỏi núi Vân Mộng, đi tới khách sạn Tùng Giang.
Anh phải giúp Từ Dung giải quyết việc ở trường. Hôm qua sau khi nói chuyện với cô ấy, Lâm Hàn đã coi Từ Dung như em gái của mình.
Chiếc xe dừng ở cửa khách sạn, không lâu sau, Từ Dung đi ra.
Cô ấy đã đổi một chiếc áo phông màu trắng, ngực vẫn bằng phẳng, thân hình gầy yếu, nếu không phải là khuôn mặt trắng một chút, lại có mái tóc dài, mang dáng dấp của một cô gái thì người không biết còn tưởng là một cậu con trai gầy nhỏ.
“Cậu Lâm!”
Từ Dung mở cửa xem ngồi ở ghế phụ, nụ cười tươi rói, được gặp lại Lâm Hàn khiến cô ấy rất vui.
Một mùi hương thanh mát thoang thoảng từ trên người Từ Dung đưa tới.
Lâm Hàn gật đầu, liếc nhìn Từ Dung.
Nếu nhìn dáng dấp thì Từ Dung rất gầy, có lẽ là do khi còn nhỏ không đủ dinh dưỡng nên đến khi dậy thì không trổ mã.
Nhưng khuôn mặt cũng ưa nhìn.
Nếu sau này chú ý tới dinh dưỡng, cũng có khi sẽ “dậy thì” lần thứ hai, đến lúc đó chắc chắn sẽ là một cô gái xinh đẹp đồi núi trập trùng.
“Khụ khụ…”
Lâm Hàn khẽ ho một tiếng, bỗng nhiên phát hiện, suy nghĩ của mình đi hơi xa.
“Cậu Lâm, sao thế, anh bị cảm à?”, nghe thấy Lâm Hàn bị ho, Từ Dung tràn đầy lo lắng nhìn anh.
“Không sao, có thể do tối qua thức muộn, hơi lạnh”, Lâm Hàn thản nhiên nói, bỗng nhiên, điện thoại đổ chuông.
“Alo”, Lâm Hàn nghe điện thoại.
“Anh trai Rolls Royce, là tôi đây, quản lý cao cấp của app live stream Sa Ngư, Điềm Điềm”.
Giọng nói Điềm Điềm vang lên, trong kho thông tin của app live stream Sa Ngư có số điện thoại của Lâm Hàn.
Nghe thấy giọng nói của Điềm Điềm, Từ Dung bỗng ngồi thẳng dậy nghe ngóng.
“Ừ, có chuyện gì?”, Lâm Hàn hỏi.
“Là thế này, tối qua Nhung Nhung phục vụ có khiến anh có hài lòng không?