“Nếu như không phải Lâm Hàn, làm sao có thể giải quyết vấn đề đến trường của mấy trăm em nhỏ ở khu Bành Hộ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy”.
Người đàn ông thở dài.
Ông ấy chính là người đứng đầu hệ thống giáo dục thành phố Đông Hải, giám đốc Ngô Hùng.
“Có điều cậu Lâm đó tính cách thật sự rất kì lạ, mình muốn hẹn cậu ấy gặp mặt, trực tiếp cảm ơn việc tốt cậu ấy làm, vậy mà lại bảo không có thời gian”.
Ngô Hùng thở dài: “Nhưng mà cậu Lâm đúng là không có thời gian thật. Một nhân vật danh tiếng đứng ở trên cao như cậu ấy, mỗi ngày nhất định đều có trăm công nghìn việc cần xử lí, muốn thấy được gương mặt cao quý của cậu ấy, đúng là rất khó”.
Reng, reng, reng...
Đúng lúc này, điện thoại của Ngô Hùng reo lên.
Ông ấy cầm lên xem, là số điện thoại lạ.
Mà số điện thoại này, Ngô Hùng lại rất quen thuộc, hơn nữa đã đọc thuộc lòng từ lâu, mỗi tối đi ngủ, số điện thoại đó đều xuất hiện trong đầu ông ấy.
Là số điện thoại của cậu Lâm!
Hai mắt Ngô Hùng sáng lên, dụi dụi mắt, sợ mình nhìn nhầm.
Nhìn chằm chằm 3 giây, ông ấy cuối cùng cũng chắc chắn đây là số điện thoại của cậu Lâm!
Ngô Hùng đứng bật dậy, vẻ mặt nghiêm túc, sau đó bắt máy:
“Xin chào cậu Lâm, tôi là Ngô Hùng - Giám đốc sở giáo dục thành phố Đông Hải! Có thể nhận điện thoại của cậu, tôi rất vinh hạnh!”
“Ơ? Ông nhận ra số điện thoại của tôi hả?”, đầu dây bên kia, một âm thanh trẻ trung truyền đến, còn mang theo chút ngạc nhiên.
“Đương nhiên nhận ra rồi! Số điện của cậu Lâm tôi đã nhẩm đi nhẩm lại không biết bao nhiêu lần, tôi vẫn luôn muốn gọi điện cho cậu, cùng cậu nói chuyện, cảm ơn cậu đã giúp đỡ trường tiểu học ở khu Bành Hộ”, Ngô Hùng chân thành nói:
“Nhưng mà tôi sợ làm phiền công việc của cậu Lâm, cho nên vẫn luôn không dám gọi đến, thật không ngờ cậu Lâm lại đích thân gọi qua đây!”
Khuôn mặt Ngô Hùng tràn đầy vui vẻ.
“Ừm, ông giúp tôi một việc, đến đại học Kinh tế -Tài chính thành phố Đông Hải một chuyến”, đầu dây bên kia lại nói.
“Được! Cậu Lâm, bây giờ tôi đến đó ngay!”
Ngô Hùng không hỏi lý do, lập tức đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại, Ngô Hùng thay một bộ vest phẳng phiu, vuốt đầu bóng loáng, khuôn mặt nghiêm nghị, bộ dạng như sắp đi gặp một người rất quan trọng.
“Giám đốc Ngô, chú đi gặp lãnh đạo hả?”, thứ kí nhìn thấy Ngô Hùng làm một loạt động tác, hơi ngẩn người, tò mò hỏi.
“Không phải, gặp một nhân vật lớn”.
Ngô Hùng lắc đầu, nói: “Cô xuống chuẩn bị xe đi, nhanh lên, tránh để nhân vật lớn phải chờ đợi lâu!”
“Vâng!”
Sắc mặt thư kí cũng rất nghiêm túc, lập tức xuống lầu.
...
Lâm Hàn bỏ điện thoại vào túi áo, tiếp tục lái xe.
Việc đại học Kinh tế -Tài chính bảo học sinh tốt nghiệp tham gia app livestream, Lâm Hàn cảm thấy việc này giải quyết cũng khá đơn giản, chỉ cần mời lãnh đạo của sở giáo dục đến giúp đỡ là được.
“Dung Dung, bây giờ tiền cô nợ bên app đã trả lại rồi, đồng nghĩa với việc không còn nợ tiền học phí nữa, có thể nhận bằng tốt nghiệp rồi chứ?”, Lâm Hàn nhìn Từ Dung.
“Việc này còn phụ thuộc vào chủ nhiệm khoa của chúng tôi”, Từ Dung lắc đầu nói: “Vả lại vẫn còn mười mấy sinh viên bị giữ bằng tốt nghiệp ở chỗ chủ nhiệm giống như tôi nữa”.
Lâm Hàn gật đầu, không nói thêm nữa.
Nửa tiếng sau, Lâm Hàn vào đại học Kinh tế -Tài chính, dừng xe ở bãi đỗ xe của trường.
Trong sân trường sinh viên đi lại tấp nập, có rất nhiều trai xinh gái đẹp ăn mặc mát mẻ, trang điểm thời thượng.
Từ Dung xuống xe, trở nên đối lập hoàn toàn với đám sinh viên đó, trên người cô ta đều là đồ rẻ tiền, cộng với thân hình gầy guộc, chẳng khác nào những đưa trẻ nghèo khó, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm ở miền núi.
Từ Dung cúi đầu, vẻ mặt có chút tự ti.
“Không sao cả, đi đi”.
Lâm Hàn đương nhiên nhìn ra, anh vỗ nhẹ vai Từ Dung:
“Bây giờ cô là người có 5 triệu tệ trong thẻ, chưa nói đến cái khác, chỉ nhiêu đó cũng đủ nhiều tiền hơn hầu hết các sinh viên trong trường, vì vậy cứ ngẩng cao đầu mà đi!”
Ánh mắt Từ Dung khẽ dao động, gật đầu:
“Ừm!”
Hai người đi đến phòng làm việc