“Hơn chục tệ!”
Triệu Tứ Hải tức giận đến mức hận không thể tiến lên cho Trương Đào một bạt tai.
Nếu không phải còn băn khoăn tới thể diện, anh ta đã làm như vậy rồi.
“Trương Đào, đó không phải đồ gốm bình thường, đó là gốm Thanh Hoa, đồ cổ, do Tứ Hải dùng hai trăm ngàn tệ mua về".
Dương Duyệt sắc mặt hơi lạnh.
Cô ta cũng bất mãn với với việc Trương Đức Thuận và con gái ông ta đến sống ở nhà mình.
Nhưng trên bàn ăn, tất cả lời nói đã được nói ra, có thể tùy ý ở đến ở nhờ.
“Cái gì? Hai trăm ngàn!”
Trương Đào trợn to hai mắt chỉ xuống đất: "Chỉ là một món đồ gốm rách nát, hai trăm ngàn? Chị Tiểu Duyệt, không phải là chị đang lừa em đấy chứ!”
“Tôi cần thiết phải lừa cô sao?”, Dương Duyệt bất đắc dĩ nói.
Hai bố con này sống trong nhà, còn chưa tới một ngày đã đánh vỡ đồ cổ, khiến Dương Duyệt có khổ mà không nói ra được.
Cũng không thể đuổi họ ra ngoài!
Nếu tin tức bị đuổi truyền tới tai họ hàng, vậy một nhà bọn họ chắc chắn sẽ bị người thân cười nhạo đến chết.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Dương Cảnh Đào cùng Trương Đức Thuận nghe được động tĩnh cũng đi xuống lầu.
“Bố, việc là như thế này”.
Dương Duyệt kể ngắn gọn câu chuyện.
“Gốm Thanh Hoa hai trăm ngàn!”
Nghe thấy giá của gốm Thanh Hoa, Trương Đức Thuận lo lắng đến giậm chân: “Hai trăm ngàn, nhiều như vậy, tôi đền bù thế nào đây! Cả người tôi cũng chỉ có hơn một ngàn tệ!”
“Còn con, Trương Đào, sao lại không cẩn thận như vậy?”
Hai trăm ngàn, Trương Đức Thuận căn bản không thể bồi thường nổi.
“Ôi chao, Đức Thuận, anh gấp cái gì”.
Dương Cảnh Đào chẳng mảy may quan tâm xua tay nói: “Không phải chỉ là hai trăm ngàn thôi sao, Tứ Hải có tiền, không thiếu chút tiền này. Gốm Thanh Hoa này, vỡ cũng vỡ rồi, anh không cần phải đền tiền đâu”.
“Bố!”
“Bố!”
Nghe được điều này, vẻ mặt của Triệu Tứ Hải cùng Dương Duyệt đều thay đổi, không ngờ tới Dương Cảnh Đào sẽ nói ra lời này.
Hai trăm ngàn này, nói không cần liền không cần?!
Mặc dù giàu có, cũng không thể lãng phí như vậy!
“Thế nào, các con còn muốn chú tư đền hai trăm ngàn?”
Dương Ảnh Thọ cau mày, ánh mắt rơi xuống người hai người: “Đều là người nhà, thân thích, chút tiền này còn muốn bồi thường, nếu như truyền ra ngoài, nhà chúng ta không phải là bị cười chê sao? Thể diện cũng mất hết!”
Triệu Tứ Hải mấp máy môi như muốn nói gì đó, nhưng lại không dám phản bác lại Dương Cảnh Đào.
Lần đầu tiên anh ta phát hiện ra bố vợ mình vì thể diện mà không màng tới bất cứ điều gì.
Tiền chứ có phải lá cây đâu?
Tiền này thế nhưng là do anh ta vất vả kiếm được!
“Bố, nhưng đây là hai trăm ngàn, không phải là con số nhỏ…”
Sắc mặt Dương Duyệt thay đổi.
“Được rồi, con đừng nói nữa!”
Dương Cảnh Đào giơ tay lên, trực tiếp ngắt lời cô ta: “Ở đây, bố là chủ gia đình, tất cả mọi chuyện, đều phải nghe theo lời của bố! Hai trăm ngàn kia, không cần nữa! Các con nghe thấy chưa?”
Triệu Tứ Hải cùng Dương Duyệt nhìn nhau, cuối cùng chỉ có thế gật đầu bất lực.
“Chú tư, nếu bố cháu đã nói như vậy thì gốm Thanh Hoa kia, vỡ rồi thì thôi!”
Triệu Tứ Hải cố nặn ra nụ cười, dù trong lòng đau xót nhưng vì thể diện nên bật thốt ra lời này.
Nhưng đối với bố vợ lại sinh ra một tia bất mãn.
“Tứ Hải, xa xỉ! Xa xỉ!”
Trương Đức Thuận mặt mày rạng rỡ giơ ngón tay cái với Triệu Tứ Hải.
“Xa xỉ cái rắm!”
Triệu Tứ Hải trái tim rỉ máu, đó thế nhưng là gốm Thanh Hoa đấy!
Sắc mặt Dương Duyệt cũng khó coi, trong lòng càng thêm bất mãn với Trương Đức Thuận cùng Trương Đào.
Cô ta đột nhiên cảm thấy rằng tối hôm đó Lâm Hàn đánh hai bố con Trương Đức Thuận một trận rồi đuổi đi chắc chắn là có nguyên nhân.
Ngay bây giờ cô ta cũng muốn đuổi hai người này ra ngoài, nhưng Dương Cảnh Đào vẫn ở đây, chắc chắn không thể làm được.
“Đúng rồi, Tứ Hải, bố có một chuyện muốn nói với con”.
Dương Cảnh Đào đảo mắt xung quanh bỗng nhiên mở lời.
“Có chuyện gì bố cứ nói ạ”, Triệu Tứ Hải đáp.
“Con không phải vừa mua một chiếc BMW 7 Series sao? Bố thấy xe đó không tồi!”, Dương Cảnh Đào cười ha ha nói.
“Quả thực không tồi, dù sao cũng hơn một triệu tệ! Tính năng, độ thoải mái, ngoại hình,