Chàng Rể Vô Song

Tập đoàn Lâm Thị


trước sau

“Huy Nhi, tên Lâm Hàn đó sao lại đánh con?”

Người đàn bà trung niên lại hỏi.

Bà ta là Sở Nhiên, là mẹ của Vương Huy, đồng thời cũng là người đứng đầu nhà họ Vương!

Ba năm trước, bố của Vương Huy qua đời vì bạo bệnh, do đó toàn bộ nhà họ Vương đều nằm dưới sự quản lý của bà ta.

Chuyên ngành mà Sở Nhiên từng học chính là thương mại điện tử nên rất có kinh nghiệm trong lĩnh vực này.

Sản nghiệp trong ngành thương mại điện tử của nhà họ Vương có thể đạt được vị thế như ngày hôm nay hầu hết đều nhờ công lao của Sở Nhiên.

Bà ta cũng là một người phụ nữ điềm đạm và bình tĩnh nên việc đầu tiên bà ta làm sau khi biết Vương Huy bị người khác đánh không phải là trực tiếp báo thù Lâm Hàn mà đợi Vương Huy tỉnh lại rồi đích thân thăm hỏi lại quá trình.

Dẫu sao nhà họ Vương cũng là một trong bốn gia tộc lớn của Đông Hải, dám ra tay với Vương Huy thì Lâm Hàn kia phải có chút bối cảnh phía sau, nếu không đã không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.

“Mẹ, Lâm Hàn kia, muốn cùng nhà họ Vương chúng ta thảo luận về việc hợp tác lưu thông hàng hóa”.

"Bàn chuyện hợp tác?"

Sở Nhiên giật mình: “Bàn việc hợp tác cũng không cần đánh con thành bộ dáng này!”

“Mẹ, mẹ không biết đâu, Lâm Hàn kia chính là một tên khốn, một thằng giao hàng!”, Vương Huy chế nhạo.

"Cái mà hắn gọi là hợp tác lưu thông hàng hóa chẳng qua là triệu tập một nhóm ngườ giao hàng của Đông Hải, thành lập nên một công ty, lợi dụng dịch vụ giao hàng của nhà họ Vương chúng ta giúp họ giao hàng, sau đó phân chia phần trăm cho nhà mình”.

"Cho dù triệu tập được hai ngàn tên giao hàng, mỗi ngày lợi nhuận nhiều nhất tạo ra cho nhà họ Vương chúng ta cũng chỉ có hai ngàn tệ”.

Sở Nhiên gật đầu, lập tức hiểu ra: “Dịch vụ giao hàng của nhà họ Vương chúng ta, lợi nhuận mỗi ngày tạo ra cho nhà ta đều là vài trăm ngàn tệ, chút lợi nhuận đó, quả thực hoàn toàn không cần phải hợp tác với hắn. Hơn nữa việc này mà truyền ra ngoài, cũng sẽ có khả năng gây ảnh hưởng dư luận xấu đến hoạt động kinh doanh của nhà họ Vương”.

“Vâng, cho nên lúc đó con đã trực tiếp cự tuyệt hắn!”

Đôi mắt Vương Huy bỗng nhiên ánh lên tia thù hằn.

"Ai biết Lâm Hàn này thô lỗ không gì sánh được, bị con từ chối, trong lòng tức giận, trực tiếp đánh con một trận ở trước đám đông! Lúc đó người của ba gia tộc kia cũng có mặt, thể diện của con đều mất hết rồi!”

Đôi mắt Sở Nhiên lay động, tiếp tục hỏi: “Tên Lâm Hàn này, nếu đã bị từ chối thì cũng không nhất thiết phải đánh người! Rốt cuộc mua bán mặc dù không thành nhưng nhân nghĩa vẫn còn, Huy Nhi, con có phải là đã nói gì xúc phạm tới người ta không?”

Sở Nhiên hiểu rõ tính cách của Vương Huy, đứa con trai này, từ nhỏ đã ngậm thìa vàng mà lớn lên, được người lớn trong gia tộc chiều chuộng vô cùng, tự nhiên cũng nảy sinh tính kiêu ngạo ngang ngược.

Sở Nhiên cảm thấy sau khi Vương Huy từ chối chắc chắn đã nói ra lời nào đó đắc tội người khác!

“Mẹ, con quả thực có sỉ nhục tên nhãi đó”.

Vương Huy cúi đầu: “Nhưng con cảm thấy mình không nói sai, tên nhóc đó thành lập tập đoàn Lâm Thị cứt chó nào đó, có tư cách hợp tác cùng nhà họ Vương chúng ta sao?”

“Con nói cái gì, tập đoàn Lâm Thị?”

Vẻ mặt Sở Nhiên trong giây lát trở nên nghiêm túc.

“Vâng, tập đoàn Lâm Thị, sao thế ạ?”. Vương Huy tràn đầy tò mò, không hiểu tại sao phản ứng của mẹ mình lại lớn như vậy.

Sở Nhiên không trả lời, bà ta trầm mặc, vẻ mặt vẫn rất nghiêm túc.

Tập đoàn Lâm Thị mới xuất hiện gần đây, một công ty lớn tầm cỡ hàng đầu thế giới, nhà họ Vương so với tập đoàn Lâm thị thì giống như một con kiến nhỏ.

Công ty này chủ yếu làm dịch vụ lưu thông hàng hóa nước ngoài.

Gần đây, có tin đồn rằng Tập đoàn Lâm thị đang triển khai dịch vụ lưu chuyển hàng hóa toàn cầu, đường biển, đường bộ, đường hàng không, tất cả đều đang trù bị một cách khua chiêng gõ trống.

Các công ty lưu chuyển hàng hóa thế giới đều có quan hệ hợp tác sâu rộng với Tập đoàn Lâm thị, Hoa Hạ đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Sở Nhiên nhận được thông tin, chỉ riêng các công ty vận chuyển ở 43 thành phố tại Hoa Đông, đã có 38 công ty đạt thành quan hệ hợp tác sâu rộng với tập đoàn Lâm thị.

Những công ty đó đều được hưởng lợi từ việc này, và lợi nhuận hàng năm của

họ đã tăng ít nhất 500 triệu!

Đối với loại cơ hội hợp tác này Sở Nhiên cũng có chút mong muốn nhưng cho tới nay, không có người nào của tập đoàn Lâm thị chủ động liên lạc với bà ta, cho nên tự nhiên cũng không có cơ hội bàn luận việc hợp tác.

“Huy Nhi, tập đoàn của Lâm Hàn đó, thực sự gọi là tập đoàn Lâm thị sao?”, Sở Nhiên gặng hỏi.

“Đúng ạ!”, Vương Huy gật đầu: “Là tên khốn đó tự mình nói!”

“Tập đoàn Lâm thị… Lâm Hàn đó, có phải có thân phận gì đặc biệt hay không?”, Sở Nhiên tiếp tục hỏi.

“Tên khốn đó thì có thân phận gì đặc biệt, chỉ là một tên giao hàng mà thôi”, Vương Huy giễu cợt một tiếng.

“Lúc con ở khách sạn, chính hắn là người đã mang đồ tới cho con, còn bảo con đánh giá năm sao cho hắn!”

Sở Nhiên nghe xong liền có chút thất vọng.

“Một người giao hàng, rõ ràng không phải là người của tập đoàn Lâm thị. Hắn họ Lâm, lấy tên công ty như vậy tám mươi phần trăm là tùy tiện lấy tên đó mà thôi, là mình nghĩ nhiều rồi!”.

Bà ta lại nhìn Vương Huy hỏi:

“Nhưng Huy Nhi à, mẹ chưa bao giờ làm điều gì không chắc chắn. Lâm Hàn đó ở nơi đông người làm bẽ mặt con, mà bảo vệ nhà họ Hàn lại không ngăn lại thì rõ ràng, cho dù tên nhóc đó là chỉ một người giao hàng nhưng thực ra cũng có chút lai lịch”.

“Trả thù, nhất định phải trả thù, nhưng chuyện này không thể vội vàng được. Trước tiên phải điều tra rõ thân phận của Lâm Hàn rồi báo thù sau!”.

“Mẹ, cái này con biết!”.

Vương Huy hai mắt sáng lên, nếu mẹ đã làm chủ cho hắn, thì việc báo thù Lâm Hàn chỉ là vấn đề thời gian.

“Ừ, vậy con tiếp tục dưỡng thương, bây giờ mẹ sẽ sắp xếp người điều tra thân phận của Lâm Hàn”, Sở Nhiên mở miệng đáp.

“Vâng!”

...

Sáng sớm hôm sau, Lâm Hàn liền rời khỏi núi Vân Mộng tới app Sa Ngư.

Anh muốn tới tìm Lý Minh- trưởng phòng tài chính hỏi về việc tham gia “Tôi là triệu phú” của Triệu Tứ Hải.

Mục đích của anh rất đơn giản, đó là biệt thự kia của Triệu Tứ Hải, chỉ được phép ở nhiều nhất là một tuần.

Người anh rể cả này, hết lần này đến lần khác buông lời châm biếm Lâm Hàn, mà tiền anh ta dùng để mua biệt thự, đều là của Lâm Hàn, nhưng lại đối xử lạnh nhạt với anh.

Lâm Hàn không phải là quả hồng mềm, tất nhiên sẽ không để anh ta vui vẻ.

Việc thứ hai chính là nhìn xem việc kinh doanh của app livestream Sa Ngư hoạt động như thế nào, hai ngày này, lại lôi kéo được hai streamer lớn.

Khoảng nửa giờ sau, Lâm Hàn đã lái xe tới nơi.

Anh đậu xe xong liền bước vào công ty.

“Cậu Lâm!”

Lý Minh- trưởng phòng tài chính, từ sớm đã nhận được tin Lâm Hàn sẽ tới nên đã làm tốt công tác nghênh đón anh.

Hai người bước tới văn phòng, Lâm Hàn ngồi trên ghế, Lý Minh thì dáng vẻ cung kính đứng trước mặt anh.

“Cậu Lâm, đây là bản tóm tắt tiết mục “Tôi là triệu phú”, mời anh xem”, Lý Minh đưa lên một xấp tài liệu.

Lâm Hàn bắt đầu lật nhìn.

Nửa đầu của phần tóm tắt là về tổ tiết mục “Tôi là triệu phú” cùng một số lời giới thiệu đơn giản về những người bình thường đã được chọn, còn có số tiền được đưa ra.

Nửa sau là thông tin do phóng viên ghi lại được khi theo dõi buổi ghi hình.

Trong phần thông tin đương nhiên là có tên của Lâm Hàn, hơn nữa những ghi chép về anh cũng đều có.

Còn có Triệu Tứ Hải.

Lâm Hàn xem nhanh thông tin của người khác cùng phần ghi chép về bản thân.

Trong khoảng hai phút, anh xem xong phần ghi chép của mình, chỉ cười không nói lời nào.

Theo phóng viên Tiểu Vương, bộ vest Armani và chiếc GMC thương vụ của anh đều là anh mua bằng tiền của tổ tiết mục.

-------------------


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện