“Sao, để các người thừa nhận tôi là ông chủ của Sa Ngư khó khăn đến vậy à?”, Lâm Hàn nhìn hai người đầy châm chọc.
Hai người sợ hãi đến mức hai chân nhũn ra, kinh hồn bạt vía.
Trịnh Lượng phản ứng lại trước tiên, ông ta hít một hơi thật sâu, đè nén sự sợ hãi trong lòng, cười xòa nói:
“Thật bất ngờ, không ngờ người giao hàng, giẻ rách dưới đáy xã hội trong miệng cháu trai tôi lại là ông chủ thâm sâu khó dò của Sa Ngư, đúng là nhìn nhầm rồi!”
“Cậu Lâm, trước kia Minh Sơn bất kính với cậu, mong cậu tha thứ!”
Trịnh Lượng cúi đầu khom lưng.
Bây giờ thân phận của của Lâm Hàn đã được xác nhận, dù có kinh ngạc đến mấy cũng vô ích.
Những cảm xúc này không giúp ích gì.
Điều cần làm bây giờ là khôi phục ấn tượng của Lâm Hàn về Trịnh Minh Sơn, giành được sự ưu ái của Lâm Hàn.
Vì Trịnh Lượng biết, mình không động vào nổi Lâm Hàn này!
“Tha thứ?”
Ánh mắt Lâm Hàn hơi lạnh:
“Một lời tha thứ là có thể bỏ qua tất cả những chuyện đã xảy ra trước kia à? Cháu trai ông trước đây châm chọc tôi rất nhiều, Lâm Hàn tôi chưa bao giờ là người rộng lượng, chuyện này tôi sẽ không quên đâu”.
Nghe thấy câu này, sắc mặt Trịnh Lượng và Trịnh Minh Sơn đều tái nhợt.
Mắt Trịnh Lượng đảo liên tục, sau đó ông ta cắn răng, đột nhiên vung tay lên!
Chát!
Ông ta tát một phát thật mạnh vào mặt Trịnh Minh Sơn.
“Trịnh Minh Sơn, còn ngây ra đấy làm gì, không mau xin lỗi cậu Lâm đi?!”, Trịnh Lượng nghiêm giọng quát:
“Cái đồ có mắt không tròng, cậu Lâm mà cũng dám đắc tội! Tại mày mà chuyện tài trợ cho chương trình ‘Tôi là triệu phú’ của nhà họ Trịnh mới thất bại đấy!”
“Chú hai…”
Trịnh Minh Sơn ngẩn người, há hốc mồm, không ngờ Trịnh Lượng lại đột nhiên đánh mình.
Chát!
“Vẫn chưa chịu xin lỗi à!”
Trịnh Lượng lại tát thêm cái nữa.
Trịnh Minh Sơn hít vào một ngụm khí lạnh, hai cái tát khiến má gã đau rát, hai bên má sưng phồng, đỏ ửng.
Hai phát tát này khiến gã bừng tỉnh từ cơn bàng hoàng trong tích tắc.
Tạm thời gác chuyện trước kia sang một bên, có nghĩ cũng vô ích.
Vì sự thật đã ở ngay trước mắt, dù gã không thể tin được thì Lâm Hàn cũng đã ngồi vào vị trí ông chủ Sa Ngư!
Một câu của anh có thể quyết định nhà họ Trịnh có được tiếp tục tài trợ cho ‘Tôi là triệu phú’ nữa hay không. Chuyện này liên quan đến nhà họ Trịnh, họ đang cố gắng chuyển từ ngành vật liệu thép truyền thống sang ngành công nghệ truyền thông hiện đại.
Ai cũng biết ngành truyền thống rất khó phát triển, đặc biệt là vật liệu thép.
Đất nước đang ra sức thực hiện chính sách bảo vệ môi trường, vừa muốn núi vàng núi bạc, vừa muốn non xanh nước biếc.
Mà luyện thép sẽ sinh ra rất nhiều sự ô nhiễm, cứ cách một thời gian Cục bảo vệ môi trường lại đến công ty Bảo Sơn của nhà họ Trịnh kiểm tra một lần.
Vì các chỉ số không đạt tiêu chuẩn, nhà họ Trịnh đã buộc phải đóng cửa một số xưởng luyện thép.
Trong khoảng thời gian này, lợi nhuận của nhà họ Trịnh không hề lạc quan, thậm chí còn tăng trưởng âm.
Vì vậy ban lãnh đạo cấp cao của nhà họ Trịnh rất coi trọng việc chuyển đổi.
Lần này nhà họ Trịnh tài trợ cho chương trình “Tôi là triệu phú” chính là để thử nghiệm.
Nếu để ban lãnh đạo biết, nguyên nhân khiến nhà họ Trịnh bị đá ra khỏi nhóm chat là do Trịnh Minh Sơn đắc tội ông chủ Sa Ngư, chắc chắn họ sẽ nổi trận lôi đình!
Trịnh Minh Sơn cũng không có kết cục tốt đẹp!
Vậy nên nhất định phải xin lỗi, phải khiến Lâm Hàn đồng ý để nhà họ Trịnh được tiếp tục tài trợ cho ‘Tôi là triệu phú’.
“Trịnh Minh Sơn, sao vẫn còn ngây ra đó?”
Thấy Trịnh Minh Sơn vẫn đứng im không nhúc nhích, Trịnh Lượng trợn mắt, lửa giận bùng cháy, lại giơ tay lên.
“Xin lỗi, cháu xin lỗi!”
Trịnh Minh Sơn phản ứng lại rồi nhanh chóng đáp lại.
Gã ta nhìn Lâm Hàn, cúi đầu, cung kính nói:
“Cậu Lâm, trước đây tôi đã buông lời xúc phạm cậu, hy vọng cậu khoan dung độ lượng, tha cho tôi lần này!”
“Tha cho anh cũng không phải không thể”, Lâm Hàn nhẹ giọng nói: “Nhưng có điều kiện”.
Từ đầu đến cuối, Lâm Hàn không hề coi trọng Trịnh Minh Sơn, sở dĩ anh nói những lời vừa nãy là để đưa ra điều kiện.
“Điều kiện gì? Xin cậu Lâm cứ nói”, Trịnh Lượng nói ngay:
“Chỉ cần cậu Lâm tha thứ cho nhà họ Trịnh chúng tôi, đồng ý cho chúng tôi