Hừng đông lấp ló, nắng mai mờ ảo.
Một vầng sáng nhàn nhạt rọi vào song cửa sổ sơn mài cũ kỹ, xuyên qua sa trướng đỏ mỏng như cánh chuồn treo trước giường.
Người trên giường ngủ say, tóc xõa trên gối, hai mắt nhắm hờ. Bờ mi dài rậm rủ xuống mí mắt, trong ánh nắng sớm mai như được cẩn thêm một lớp hoàng kim.
Chăn gấm đỏ chói đắp hờ hững trên bờ vai, cần cổ tinh xảo hoàn toàn phơi bày. Vết tích yêu kiều ám muội tương phản trên nước da trắng nõn, trông qua có chút chói mắt đáng sợ.
Một luồng hơi lạnh phả vào cần cổ, người nằm trên giường khẽ chau đôi mày mảnh mai, một tầng da gà li ti nổi lên trên da thịt rõ mồn một.
Hàn khí trên cổ nhanh chóng tản mát, lông mày của y cũng từ từ giãn ra.
Tà nằm nghiêng trên giường rút tay về, ánh mắt từ cổ y chậm rãi trượt xuống, rơi vào hạt mộc châu đen trên xương quai xanh.
Viên mộc châu lớn cỡ móng tay út, đen nhánh một màu, giữa có một sợi dây rất mảnh màu đen xuyên qua. Nếu tinh ý sẽ phát hiện, sợi dây này mảnh như sợi tóc, lại không có bất kỳ một nút thắt nào, tựa như cùng người đeo gắn liền một khối.
Hắn vốn thể hàn, sợ quấy rầy người bên gối, bàn tay cẩn thận từng li từng tí tránh chạm vào da thịt y, đầu ngón tay nhẹ nhàng vân vê hạt châu, đặt giữa lòng bàn tay ngắm nghía.
Người ngủ say bên cạnh tựa hồ như đã phát hiện, hàng mi dài rậm khe khẽ rung rinh, giống như con bướm sắp sửa giương cánh.
Tà còn chưa kịp thu liễm ánh nhìn, người trên giường đã mơ màng mở mắt, vừa vặn nhìn thẳng vào đáy mắt hắn ngập tràn xuân thủy nhu tình. Dung Nguyên Cẩn lúc đầu có chút đờ đẫn, nhìn thấy hạt châu trên cổ nằm trong tay hắn, theo phản xạ đưa tay kéo lại.
Tà sửng sốt, tay vẫn giữ nguyên chỗ cũ, chớp mắt ngẩng đầu nhìn hắn.
Dung Nguyên Cẩn lúc này mới tỉnh táo, biết rõ hành động vô thức vừa rồi có phần gây tổn thương, trong lòng ảo não khó chịu, như gà mắc tóc không biết nên giải thích ra sao.
Ngược lại, Tà không để ý, nhìn bộ dáng y như thế trong lòng chỉ thấy buồn cười, vờ hỏi: “Hạt châu này nhìn qua không có gì lạ, sao tướng công lại coi như bảo bối vậy? Không lẽ là vật gì quý giá hi hãn?”
“Không, không phải…” Dung Nguyên Cẩn ngượng ngùng, bất giác đưa tay lên cổ vuốt ve viên mộc châu lai lịch bất minh kia.
Dung Nguyên Cẩn mang theo hạt châu này bên người sau một trận ốm nặng hồi nhỏ. Y từng hỏi Trúc Thanh nguồn gốc của nó, nhưng mẫu thân ngần ngừ ấp úng, chỉ bảo y đeo lên, từ đó cũng chưa hề tháo xuống.
Tà chống đầu mỉm cười nhìn y, trêu đùa nói:”Nếu đã như vậy, tướng công đưa ta vật nhỏ này được không?”
“Cái này…” Dung Nguyên Cẩn ngượng ngùng nhìn tân nương tử, do dự một lát, đưa tay tháo hạt châu xuống.
Tuy nói là vật tùy thân ở bên mình lâu năm, ít nhiều cũng có chút tình cảm, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một viên mộc châu không đáng bao nhiêu tiền – Nương tử nhà mình đã không chê gia cảnh bần hàn, nếu như ngay một hạt châu này mình cũng từ chối, thì thật chẳng còn gì để nói.
Dung Nguyên Cẩn nắm lấy sợi dây mỏng manh, tim bỗng hẫng một nhịp, y nhíu mày khựng lại, đưa tay ấn nhẹ lên ngực.
“Tướng công sao thế?” Tà nhìn hắn kỳ lạ.
Cảm giác khó chịu mãnh liệt trong tim thoáng chốc tan đi.
Dung Nguyên Cẩn lắc đầu, đưa tay tháo sợi dây.
Ấy vậy mà lôi kéo một hồi thật lâu, kéo đến ngón tay ửng đỏ, sợi dây mảnh như tơ vẫn không nhúc nhích.
Dung Nguyên Cẩn nghẹn đến đỏ bừng: “Để ta qua phòng mẹ tìm kéo.”
Tà nhìn gương mặt đỏ lựng của y, không nhịn được bật cười: “Không cần.” Hắn kéo tay Dung Nguyên Cẩn, nhẹ nhàng kề miệng thổi nhẹ mấy ngón tay phiếm hồng, cười nói: “Xem ra hạt châu này có duyên với tướng công, phải giữ gìn cẩn thận.”
Hơi thở mát lạnh phảng phất qua tay Dung Nguyên Cẩn, cánh môi hồng nhuận gần kề trong gang tấc. Chỉ cần y nhẹ nhấc một đầu ngón, sẽ chạm tới chỗ thịt đầy đặn như ngọc khảm giữa môi trên.
Dung Nguyên Cẩn vô thức nhớ lại xúc cảm mềm mại ướt át đêm qua khi tìm thấy đôi môi kia giữa hoan ái trên giường.
Đang lúc mông lung suy nghĩ, một cánh tay choàng lên cổ mang y trở về hiện thực.
Tà xốc chăn ôm người vào trong ngực, cúi sát bên tai y nhẹ giọng cười: “Tướng công mới sáng sớm đã suy tư gì vậy? Sao mặt đỏ thế kia?”
Dung Nguyên Cẩn gượng gạo lắc đầu, song cảm giác lạnh lẽo quen thuộc đã phủ lên tính khí ngẩng cao phía dưới, khiến y vô phương che giấu.
Tà buông lời trêu ghẹo, thanh âm trầm thấp thấp thoáng ý cười: “Hẳn là không phải điều gì đứng đắn.”
Dung Nguyên Cẩn vội vàng giữ tay hắn, nhỏ giọng nhắc nhở: “Nương tử, giữa thanh thiên bạch nhật, không nên, không nên làm chuyện này…”
Tà nào chịu buông tha, gạt tay y ra tỏ vẻ khó hiểu: “Thanh thiên bạch nhật thì làm sao? Nhẽ nào ta cùng tướng công nhà mình đóng cửa thân mật mà còn cần phải xin phép người ngoài?”
Vừa nói, hắn vừa nắm lấy chỗ mềm mại kia của đối phương, ngón cái xoa miết dịch trơn không biết từ khi nào đã rỉ ra từ đỉnh trụ. . Ngôn Tình Hay
Hơi thở Dung Nguyên Cẩn lập tức hỗn loạn, y hổn hển thấp giọng nói: “Nương tử sao lại…”
Chưa kịp nói xong, thanh âm đã đứt nghẹn.
Một bàn tay lạnh buốt trườn đến trước hoa huy*t được săn sóc kĩ lưỡng đêm qua, đầu ngón vừa chạm đến nếp gấp xốp mềm trước cửa vào, nơi đó bỗng như xấu hổ