Tháng 12 mưa suốt, Đài Bắc chìm sâu trong bầu không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Mỗi sáng Trần Hải Thiên đều kéo rèm phòng ngủ nhìn ra ngoài cửa sổ, lần nào cũng thấy mưa lất phất bay. Những cơn mưa giăng giăng ấy chẳng gột rửa được bầu không khí mà thậm chí còn khiến tất cả trở nên dính dớp đặc quánh.
Anh rời phòng ngủ, đi qua hành lang vào bếp, bật bóng đèn hình cầu khổng lồ trong suốt trên trần nhà, múc một thìa bánh bích quy cho Ngày Mưa, uống cốc cà phê đầu tiên trong ngày, rồi nấu cho mình một bữa sáng kiêm bữa trưa thịnh soạn. Tới 1 rưỡi chiều, anh xuống tầng một, chờ cửa hàng bánh ngọt đưa bánh tới, xếp lại dãy cốc ngay ngắn, kiểm tra lại xem hạt cà phê và các nguyên liệu khác đã bày gọn gàng đúng chỗ chưa, đoạn mở một khúc nhạc nhẹ nhàng. Tới 2 giờ chiều anh mở cửa sắt, bắt đầu một ngày mới.
Đó chính là cuộc sống hiện giờ của anh, ngày ngày đều lặp đi lặp lại nhìn cảnh đồ uống cạn, người cũng tan, thời gian chảy trôi trước mắt, đến chẳng ngăn nổi, đi chẳng cản được.
Cuộc sống ấy khiến anh mê mệt say đắm, không chút nhàm chán.
Giờ đây anh đã có thể kể cho Nothing nghe những câu chuyện trong cuộc sống hiện thực của mình một cách đầy thản nhiên. Nothing ngày ấy – người khiến anh hết sức để ý nhưng lại chẳng muốn tới gần đã nhạt nhòa tiêu tan theo thứ cảm tình lững lờ hờ hững trong dòng chảy thời gian, chẳng nơi mai táng mà cứ biến mất, lụi tàn như thế.
Thế nên, thỉnh thoảng anh sẽ viết thư cho Nothing, kể y nghe chuyện vặt vãnh trong quán cà phê, ví như loại bia vải mà quán mới nhập về, giới thiệu đẩy mạnh lượng tiêu thụ loại cà phê phin túi lọc mất rất nhiều thời gian và công sức, cầu chì của máy nghiền hạt bị hỏng rồi, Hộ pháp hồng phấn đổi tên thành Hộ pháp đen…
Chỉ là, thời gian online lần cuối của Nothing vẫn mãi dừng ở ngày 11 tháng 6 năm 2006. Mà, chỉ còn 12 ngày nữa thôi năm 2008 sẽ vẫy chào anh.
[Hôm nay tôi rang hạt cà phê Harar Ethiopia lần đầu tiên, nó tỏa mùi ngũ cốc thoang thoảng, ngửi mà cảm thấy nhiệt huyết dâng trào…]
Buổi chiều thứ Ba, mưa chừng như đã tạnh hẳn, quán cà phê tỏa ra ánh sáng mỏng manh tĩnh mịch. Ngày Mưa ngồi trên chiếc bàn bên giường phơi nắng, Trần Hải Thiên viết xong thư gửi cho Nothing, chợt nhớ tới câu chuyện “Cuốn theo chiều gió”. Người tù nhân Ethiopia xem Scarlett O’Hara suốt 6 năm trời chắc hẳn cũng chứa đựng sự nhiệt huyết như thế. Anh thầm nghĩ, ắt hẳn đối phương phải nhiệt huyết lắm mới có thể bỏ công bỏ sức dịch sách, đương nhiên, xét trên góc độ khác thì đối phương cũng chẳng có gì để làm thật.
Anh ấn vào hòm thư, tìm lá thư mà Nothing gửi cho anh khi ấy, đọc lại câu chuyện lần nữa, rồi lại lựa đại vài lá thư nữa xem, xem mãi tới câu chuyện người cá và Yuki Onna trong lá thư cuối cùng Nothing gửi cho anh. Anh đọc đi đọc lại, ngón tay vô ý gõ vào phím cách trên bàn phím, bất chợt nhìn thấy một dòng chữ ở cuối màn hình.
[Hy vọng anh sở hữu nước mắt hạnh phúc cho chính mình, cả đời bình an vô ưu.]
Anh đờ người nhìn dòng chữ đó thật lâu thật lâu, rồi bỗng như bừng tỉnh, hiểu ra mọi chuyện.
Nội dung những lá thư Nothing gửi anh rất ngắn, số chữ không bao giờ vượt quá một trang, chỉ như một bài văn ngắn, phân đoạn rõ ràng, liền mạch liên kết, nhưng lần nào anh đọc xong thư cũng đều nhìn thấy bên dưới màn hình hiện lên trạng thái đọc “Trang 1/2 (99%)”, nhắc anh còn 1% nữa ở trang hai, song khi ấn phím cách giở sang trang sau thì chỉ thấy một hai dòng trắng trơn.
Anh đoán khi Nothing viết thư sẽ ấn phím nhập ký tự một lúc để mở một khoảng trống, sau đó mới nhập nội dung vào. Viết xong thư rồi, phần còn trống chưa viết sẽ trở thành thứ chìm xuống dưới đáy, buộc anh phải ấn thật nhiều phím cách mới có thể thấy hết phần cuối cùng lá thư.
Mà anh đã quen xem xong trang đầu thì ấn luôn phím tắt.
Thế nên lời chúc phúc giấu ở khoảng trắng 1% ấy đã được lặng lẽ giấu kín suốt bao ngày, bao tháng, bao mùa qua.
Thế nên anh chỉ có thể nói lời cảm ơn với chiếc máy tính vô tri.
“Tôi cũng chúc anh bình an vô ưu cả đời.”
Thời gian trôi nhanh như gió, trời mới sáng mà giờ đã tối, biển người tan tầm loáng thoáng lướt qua nơi cửa quán. Anh tranh thủ lúc cửa hàng chưa có khách, vào bếp nhanh chóng lấy bột làm bánh tráng rồi rưới sốt táo mới làm xong từ mấy ngày trước lên bánh. Vừa mới bưng đĩa về quầy bar để ăn thì anh nhìn thấy A Minh và Ngũ A Ca đứng ở cửa, vẫy tay với mình.
Anh đành lại vào bếp làm cái bánh tráng thứ hai.
Khi trở ra, Lương Mĩ Lị ngồi bên quầy bar, nom anh mà mắt sáng như đèn pha: “Cưng ơi, làm cho tôi ăn đó hả?”
Thế là anh lại vào bếp lần ba, lần này anh làm đống bánh tráng đủ cho tất cả mọi người ăn no nê.
Nhân lúc bạn bè đang ngấu nghiến, anh kể họ nghe chuyện anh mới phát hiện: “Cảm giác như tìm ra manh mối mới sau khi đã phá án xong vậy, song hoàn toàn không ảnh hưởng tới kết quả phá án, mà cũng quá thời hiệu truy cứu trách nhiệm hình sự rồi.”
“Giống miếng gân gà vậy.” Lương Mĩ Lị nuốt miếng bánh tráng nói.
“Chú không thử hẹn gặp xem sao? Thêm bạn cũng vui mà, chú cũng ít bạn, cứ coi như tìm một người đến để san bớt phần nào nỗi khổ của ba bọn anh.” Ngũ A Ca đưa ra ý kiến rất thực tế.
“Tôi nói tiếp nha, theo tôi thì cứ coi đó là một ký ức đẹp đẽ là được rồi, dù sao thì cũng một năm rưỡi rồi, biết đâu bây giờ đối phương đã sa đọa biến chất cũng nên.” Ý kiến của A Minh cảm tính nhưng cũng rất thực tế: “Giống như cậu ấy, cũng sa đọa biến chất rồi, từ tay trí thức trở thành thương nhân, một tay công tử thương nhân trọng tiền khinh tình[1].”
“Tôi thì thấy hay là ông đi cung Hành Thiên xin hào xem sao.” Lương Mĩ Lị nói mà miệng nhồm nhoàm bánh tráng, mạnh mẽ giơ tay đưa ra ý kiến có cũng như không.
“Tôi chỉ kể mọi người nghe phát hiện của tôi thôi, chứ đâu xin ý kiến, với cả ID ấy còn đang ngủ đông kìa.” Trần Hải Thiên bất lực day huyệt thái dương.
“Thế ông viết thư cho anh ta làm gì?” Lương Mĩ Lị uống nước, nuốt mớ bánh tráng.
“Thế không thì viết cho bà chắc?” Trần Hải Thiên lừ Lương Mĩ Lị: “Đó là hốc cây được nuôi bởi thói quen không có tác dụng phụ, chứ đâu như bà, cứ như chú chó giữ bí mật của Doraemon ấy, ăn nhiều bí mật quá rồi có ngày nôn ra đấy.”
“Tôi ăn nhiều bánh tráng quá cũng sẽ nôn ra nhé.” Lương Mĩ Lị đắc