Mùa hè lại tiến về phía trước một bước, chẳng coi ai ra gì ngông nghênh đạp lên cửa kính, nghỉ chân đứng lại nơi sàn nhà lát gỗ.
Bầu trời đã ngả hẳn sang màu hoàng hôn. Nhìn về phía tiệm cơm sườn đầu ngõ, có thể thấy được những mảng màu cam tươi đẹp mỹ lệ nho nhỏ qua khe hở giữa các tòa kiến trúc. Ngọn đèn trong tủ kính bắt đầu chiếu sáng bừng cả con ngõ.
Thứ Bảy là ngày người đi làm nghỉ ngơi, lang thang dạo quanh thành phố. Trong ngày này, Trần Hải Thiên lại làm tổ ở quán cà phê bé nhỏ của mình, nhìn biển người như mạch nước ngầm chảy xiết trong ngõ, thầm đoán ý nghĩ ẩn chứa trong ánh mắt nhìn vào quán cà phê của đám người đi bộ.
Anh vẫn thích quang cảnh con ngõ buổi chiều thứ Hai đến thứ Năm hơn, bởi lúc ấy đám người kia sẽ yên lặng biến mất trong các tòa nhà văn phòng.
Từ Đài Trung trở về, tính đến nay đã được bốn ngày, mỗi lần nhìn chồng khăn trắng xếp thành hình vuông trong quầy bar, hoặc lát bánh trắng trong cửa hàng bánh mì, thậm chí sữa trong cốc inox, anh sẽ đều nhớ đến những miếng đậu phụ thối kêu gào trong chảo dầu.
Ngày hôm đó, khi dạo xong chợ đêm, Trang Tuyết chở anh ra trạm trung chuyển Trung Cảng đón xe. Anh đeo ba lô đựng bánh bỏng gạo còn thừa, quyển sách ẩm thực Trang Tuyết dịch, trong túi giấy là đậu phụ thối, bắp cải muối, một đống Kogepan, đồ ăn vặt mua ở siêu thị, bội thu trở về.
Anh vội vàng bắt chiếc xe khách đang chuẩn bị xuất phát, cuống quýt chào tạm biệt Trang Tuyết rồi chạy lên xe. Bỗng, anh nhớ tới lời bé dễ thương, trạm trung chuyển Trung Cảng chỉ là một trạm trung chuyển, tên ghi rõ ràng trên bức tường xi măng.
Bên ngoài bến xe, đèn xe hòa vào đèn đường, đan cài giao thoa, tỏa ra những vầng sáng hư ảo. Họ không nói sẽ liên lạc hay gọi điện thoại cho nhau, giữa họ chỉ có câu nói tạm biệt và cái vẫy tay chào. Xuyên qua cửa kính, anh thấy trên gương mặt Trang Tuyết hiện lên những cảm xúc mơ hồ mà anh không thể cắt nghĩa. Trong không trung, đường cong mà tay y vẽ ra chỉ còn lưu lại tàn ảnh. Lúc xe khách rời khỏi trạm trung chuyển, anh trông thấy Trang Tuyết đi về phía cổng ra, giơ tay đè lại những sợi tóc xoăn vểnh lên.
Lần đầu tiên, anh thật sự cảm thấy sâu sắc rằng, anh đã vĩnh viễn mất liên lạc với Nothing. Giờ đây người đứng đó là Trang Tuyết. Người xa lạ thân thuộc, y hệt tên một bài hát nào đó… [1]
Đuổi theo người ấy, hãy đuổi theo người ấy.
Trần Hải Thiên đang chìm trong hồi tưởng thì bị cắt ngang, anh ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Lương Mĩ Lị đang ngồi chếch phía trước vẫn đang cúi đầu ra sức gõ chữ tám nhảm trên Notebook. Đoạn anh lại quay qua nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếp tục ngồi trên chiếc ghế chuyên dụng, ngắm ánh sáng bên cửa sổ quét một góc, tạo nên bóng đen trên bức tường trắng.
Ngày Mưa sắp tròn một tuổi vẫn ngồi trên cái bàn cạnh cửa sổ, vẻ mặt vô tội đáng thương ngày nào đã chuyển sang vẻ kiêu căng phách lối từ lâu. Anh bắt đầu nghi ngờ Ngày Mưa cũng là một cái “hố” khác mà Tiểu Mã đưa cho anh. Cơ mà, Ngày Mưa rất giống chủ nó, biết lấy cát mèo chôn chặt lại mặt tối bên trong, thế nên nó vẫn được đám khách ruột cưng chiều vô hạn, thậm chí còn nhận được cực kỳ nhiều quà, đến nỗi tủ đựng đồ linh tinh không để hết.
Anh nhìn Ngày Mưa, nghĩ bụng, giữa Ngày Mưa và Trang Tuyết cũng tồn tại sáu tầng phân cách, không kìm được bật cười.
Sau khi quay lại Đài Bắc, anh gửi tin nhắn báo mình đã an toàn về Đài Bắc cho Trang Tuyết, Trang Tuyết cũng nhắn lại Ngủ sớm đi, ngày nào qua Đài Bắc đến chỗ anh uống cà phê. Sau đó họ lại quay về với cách giao tiếp cũ thông qua những tấm ảnh trên mạng, lặng lẽ mà trầm mặc.
Lặng lẽ là lòng không có gì muốn nói, thế nên không nói, trầm mặc là lòng có điều muốn nói, nhưng lại không nói…
“Ông không chủ động theo đuổi người ta, vậy anh ta có chủ động theo đuổi ông không?” Lương Mĩ Lị lại cắt ngang mạch suy nghĩ của anh. Cô đã ngừng gõ, lấy ống hút khuấy cà phê đá, nghe tiếng đá va vào nhau leng keng leng keng…
“Không.”
“Thế bọn ông định kéo dài tới ba trăm ngàn chữ à?”
“Theo đuổi là cuộc chơi giữa thợ săn và con mồi, còn tôi với anh ta chỉ là nông dân thôi.” Họ chỉ có thể gieo hạt giống, rồi chờ nó nảy mầm đâm chồi, và chờ tiếp tới ngày gặt hái thu hoạch.
“Ừ, theo motif của ngôn tình…”
“Ngừng!” Trần Hải Thiên lừ Lương Mĩ Lị, nghiêm túc nói: “Bà có thể nhảy tại chỗ một cái, tôi sẽ viết lên màn hình ‘Không ngờ rằng’ hoặc ‘Bỗng nhiên trong khoảnh khắc.”
“Ok.” Lương Mĩ Lị đứng dậy nhảy một cái.
Không ngờ rằng, bỗng nhiên trong khoảnh khắc…
“Đừng có đùa nữa,” Lương Mĩ Lị vươn tay xóa đi mấy chữ đó: “Mãi bà đây mới gặp được người nói chuyện hợp cạ, nhỡ đâu người đó là Nothing của tôi thì sao.”
Trần Hải Thiên khinh bỉ chun mũi hứ tiếng: “Tôi đâu có nghịch, nếu anh ta thật sự chơi trò theo đuổi gì đó thì anh ta không phải người dành cho tôi, có đuổi nữa cũng vô ích.”
“Đuổi là không đuổi, không đuổi là đuổi, hư là thực, thực là hư, hư hư thực thực…”
“Lương Mĩ Lị,” Trần Hải Thiên nhìn Lương Mĩ Lị với ánh mắt cảnh cáo xen bất lực: “Tôi đã nói với bà rồi, trong thời gian tới tôi với anh ta sẽ không có tiến triển gì hết.”
Anh biết, giờ đây Trang Tuyết đang dành hết sự quan tâm và hứng thú cho cuộc sống của y. Dù nghe thì hơi sáo rỗng, giống như cái cớ giả tạo, nhưng anh đã từng trải qua giai đoạn này, anh hiểu trong lòng Trang Tuyết đang ngập tràn vô vàn âm thanh khác nhau. Mà trong lúc này đây, vướng vào tình cảm sẽ chỉ ảnh hưởng xấu đến nhau.
Anh dựa lưng vào ghế, ngả người ra đằng sau, giống như muốn bẻ cơ thể thành hai phần: “Mà nói thật, tôi không nghĩ mình có thể yêu đương với một người cách tôi cả một tiếng đi xe.”
“Ông cũng đâu phải kiểu người suốt ngày dính lấy đối phương đâu?” Lương Mĩ Lị gác khuỷu tay lên lưng ghế, quay đầu nhìn Trần Hải Thiên.
“Ừ, tôi không như vậy, nhưng nếu hai người ở bên nhau mà chẳng khác nào sống một mình thì tôi thà cứ sống như bây giờ còn hơn. Với cả, tôi không định rời Đài Bắc.” Trần Hải Thiên nhún vai, nhìn đi chỗ khác, như thể đang nghĩ xem phải nói gì.
“Còn anh ta thì sao?”
“Tôi không rõ, song dù anh ấy có đồng ý chuyển đến Đài Bắc đi nữa, thì cũng phải qua hè năm sau.” Trần Hải Thiên nhớ đến những ông cụ bà cụ cùng các căn nhà lợp mái ngói xưa cũ của thôn làng, ít nhất Trang Tuyết sẽ còn ở đó tới ngày dỡ nhà vào mùa hè năm sau.
Có thể nói, hiện thực tồn tại giữa anh và Trang Tuyết quá đỗi bé nhỏ mỏng manh nhưng lại vô cùng rõ ràng sắc nét. Nếu mối quan hệ giữa anh và Trang Tuyết thật sự phát triển, bắt buộc phải đợi