Lúc không có ai, quán cà phê tỏa ra sự yên ắng tĩnh mịch rất đặc biệt. Trần Hải Thiên để ngỏ cửa kính he hé cho giọng ca Tom Waits bay ra ngoài theo mùi bít tết.
Anh pha trà còn Trang Tuyết rửa chén bát, hai người nói chuyện câu được câu chăng. Thi thoảng có khách đẩy cửa tiến vào cuốn theo hơi lạnh căm căm. Tới 8 rưỡi tối, Trang Tuyết cầm lấy balo, chuẩn bị tạm biệt anh. Giờ đây Trần Hải Thiên đã quen với chuyện này, như quen với việc Lương Mĩ Lị nói lần sau gặp rồi vẫy tay mất hút.
Anh đưa Trang Tuyết ra cửa, nhìn Trang Tuyết đi qua vài cửa hàng, rồi lại thấy Trang Tuyết vòng ngược lại quán cà phê, đứng trước mặt anh.
“Quên mất chưa nói, tôi cũng cần một túi bùa tình yêu.” Trang Tuyết nói rất tự nhiên.
“Hả? Được.” Tim Trần Hải Thiên đập thịch một cái, bất giác nhìn chăm chăm vào mắt Trang Tuyết, đôi mắt đen láy ăm ắp yên bình và dịu dàng. Anh đột nhiên cảm thấy trục thế giới lại nghiêng khoảng 0.018 giây, song lần này anh đã cảm nhận được rõ ràng lực nghiêng ấy.
Phút chốc anh đã định thần lại, quay người vào trong quầy bar, lấy một túi bùa tình yêu màu hồng hình đèn lồng ở chùa Thiển Thảo đưa cho Trang Tuyết.
Trang Tuyết mỉm cười, cất bùa vào túi áo, nhìn Trần Hải Thiên nói: “Vậy mời anh đón xem tập sau vào khung giờ này nhé, bên ngoài lạnh lắm, anh mau vào đi.” Nói xong, y vẫy vẫy tay, quay đầu đi ra ngoài ngõ. Ánh đèn neon chiếu lên bóng hình Trang Tuyết, lúc tỏ lúc mờ chớp sáng chớp tối. Dường như guồng quay của nữ thần vận mệnh Norn[1] đã bắt đầu chuyển động, những sợi tơ vốn biến mất không rõ tăm hơi nay dần ẩn hiện lóe sáng trong bóng tối.
Trần Hải Thiên đứng bên cửa, đợi Trang Tuyết ra khỏi đầu ngõ mới quay vào dọn dẹp bàn Trang Tuyết vừa ngồi. Anh biết tuyết đã bắt đầu rơi trong thành phố, chỉ cần đợi tuyết đè sập mái nhà, anh sẽ nhìn thấy bầu trời đầy sao.
Thứ Tư mưa xuân rỉ rả lây phây. Khoảng 6 rưỡi tối, bé dễ thương đẩy cửa bước vào, tóc dính vài hạt nước mưa, buông rũ xuống hai bên má.
Anh bưng một cốc nước qua, bé dễ thương còn chưa kịp nói gì anh đã hỏi: “Cậu là dân thiết kế nhỉ? Chắc cậu biết dùng phần mềm chỉnh sửa ảnh photoshop gì đó ha?”
“Tôi biết.”
“Giúp tôi xíu, cậu tìm bức ảnh bít tết heo có một ít sợi bắp cải bên cạnh, chuyển màu bắp cải thành màu xám, không cần làm kỹ đâu, tôi chỉ muốn biết nhìn cảm giác thế nào thôi.” Trần Hải Thiên nói xong thì lại chêm thêm câu: “Mời cậu uống cà phê kèm một cốc kem sữa nhé.”
Bé dễ thương vừa nghe thế thì ngay lập tức lấy Notebook ra, nhanh như cắt lên mạng tìm ảnh chỉnh sửa xong trong lúc Trần Hải Thiên pha cà phê.
Khi Trần Hải Thiên bưng Latte và kem sữa lên, bé dễ thương để anh xem tấm ảnh trên Notebook: “Ý anh là như này hả? Sao tự nhiên muốn biết cảm giác đó?”
“Bạn tôi bị mù màu nhẹ, không nhìn thấy màu xanh lá nhạt.” Bít tết vàng ruộm, đĩa sứ trắng tinh, nước sốt nâu óng, cà chua đỏ tươi, bắp cải xám khói, thực ra trông cũng không xấu lắm, thêm một vài chữ là ra được bức ảnh đậm tính thiết kế.
Thì ra đây chính là bít tết heo trong mắt Trang Tuyết sao? Trần Hải Thiên không chắc lắm, dù sao chẳng ai có thể thấy được thế giới trong mắt người khác.
Bé dễ thương nghiêm túc đáp: “Ừ, chỉnh màu sắc thì chỉ cảm giác được mỗi thế thôi, với cả bít tết tôi nhìn thấy chưa chắc đã giống với bít tết anh nhìn thấy. Bạn anh có thấy đây là nhược điểm hay tiếc nuối vì điều này không?”
“Không.”
Mỗi cây mỗi hoa, vạn vật đều mang trong mình vẻ đẹp riêng.
“Thế là ok rồi.” Bé dễ thương cầm usb mà Trần Hải Thiên đưa, kéo tấm đã sửa xong sang usb, nói: “Gần đây tôi có một cảm xúc rất sâu sắc rằng, mỗi người đều thật sự là ‘cá thể tách biệt’. Dù người khác có thân thiết thế nào đi nữa thì xét cho cùng vẫn là người khác. Bởi vậy, dù người khác có hiểu anh hay hiểu nhầm anh, anh vẫn sẽ là cá thể đó, nên mình sống vui vẻ hạnh phúc là được rồi, còn người khác muốn sống trong nuối tiếc tự trách gì đó thì kệ họ.”
“Sao thế?” Hiếm khi anh thấy bé dễ thương nói với giọng điệu tức giận như này. Trần Hải Thiên bèn ngồi xuống trước mặt bé dễ thương hỏi han.
“À, không có gì.” Bé dễ thương đưa usb cho Trần Hải Thiên, cầm cốc uống một ngụm, nói tiếp: “Tôi gặp một số người cứ thích dùng lối tư duy suy nghĩ của họ phân tích suy giải sao tôi lại chọn sống một mình.”
Trần Hải Thiên gật đầu, nói với giọng cực lý trí: “Bọn họ thấy không thể nào có người thích đi du lịch, dạo phố mua sắm, sống một mình đúng không?”
“Ừa.” Bé dễ thương ôm lấy chiếc cốc bằng hai tay, gật đầu như giã tỏi, lại nói: “Mà kiểu người đó dai như đỉa đói, ghét vãi! Tự cho mình là biết tuốt, nghĩ ra một đống phân tích lý giải, cho rằng tôi đang cố gồng mình lên hoặc ra vẻ khác người, bảo tôi đang giả vờ làm màu mà thôi, chứ làm gì có ai muốn sống một mình?! Mấy người đó bị rồ chắc?”
“Bọn họ chỉ đang sống trong cái giếng của chính mình.” Trần Hải Thiên nhìn bóng đêm đen thẫm bên ngoài, cười bất đắc dĩ. Anh không giống với bé dễ thương, trong khi bé dễ thương không muốn bước vào tình yêu, còn anh thì đang đợi một tình yêu xứng đáng bước vào. Điểm giống nhau của cả hai là, trong mắt người khác họ đều là những kẻ độc thân, thành thử ra ít nhiều sẽ gặp phải những thành phần thích sống hộ người khác, cứ tưởng mình là hay là tốt bụng. Anh nói tiếp: “Thật ra kiểu người này còn đỡ đấy, có người còn ảo tưởng rằng tuy cậu thích sống một mình song chỉ cần cậu yêu họ thì cậu có thể thay đổi bản thân vì họ.”
“Đúng! Cái kiểu người này không chỉ ảo tưởng sức mạnh mà còn bị rồ nữa!” Bé dễ thương như thể gặp được tri kỷ, kích động ngồi thẳng người dậy: “Mà kiểu người dễ dàng thay đổi nguyên tắc bản thân chỉ vì tình yêu đến trái đất này làm gì nữa không biết!”
Bé dễ thương điên lên khiến Trần Hải Thiên không kìm được bật cười. Xem ra suy nghĩ của bé dễ thương rất giống với anh. Một người có thể khiến bản thân mình trở nên tốt đẹp hơn vì tình yêu nhưng không nên thay đổi bản thân vì tình yêu. “Không phải ai cũng nhìn được tranh 3D, mà đã không nhìn được rồi thì cậu có cố dạy kiểu gì cũng phí thời gian.”
“Đúng thế, thế nên tôi mới quyết định không phí thời gian làm gì.”
“Rồi rồi, đừng bực bội nữa, tôi tin trên thế giới này vẫn tồn tại người tin tưởng cậu,