Mộc Miên không động đậy, tùy ý anh làm càn, xa cách nhiều năm, môi anh vẫn mềm mại ướt nóng như xưa, lúc ngậm lấy môi cô mút vào, một lòng đều muốn mất hết đi.
Cô nhắm mắt lại, đến gần anh.
Không biết triền miên bao lâu, đến khi Lâm Mộ An buông cô ra, sắc môi đã tươi đẹp đến kỳ cục, không còn nhạt nhẽo phấn nộn như vừa rồi, đỏ tươi đến bức người.
Đôi mắt lấp lánh ánh nước, tỏa sáng nhìn chằm chằm cô.
Mộc Miên duỗi tay đẩy anh ra, ngồi dậy, ánh mắt tìm kiếm áo lông của mình, rốt cuộc nhìn thấy nó đang ở dưới chân giường, thân mình muốn động, lại bỗng nhiên bị người từ phía sau ôm lấy.
Cái chăn ở bên hông kéo lên, gắt gao bao lấy hai người.
“Miên Miên ——”
Đầu của anh chôn ở cần cổ cô nhẹ gọi.
Mộc Miên hơi hơi nghiêng mặt đi, bên má cọ phải sợi tóc mềm mại của anh.
Cánh tay bên hông chợt siết chặt lại, hai người dán chặt lấy nhau.
“Năm ngoái, ba anh bị tai nạn xe cộ.”
“Ừ.”
“Sau đó anh về nước một chuyến, anh… Tới tìm em”, anh đem đầu vùi càng sâu chút, chóp mũi ở trên làn da mềm mại cọ cọ.
“Sau đó anh thấy được em cùng bạn cùng phòng của em ở bên nhau, cô ấy, cô ấy lớn lên giống như con trai, anh cho rằng em có bạn trai, em cười đặc biệt vui vẻ…”
Cho dù sớm đã đoán được nguyên nhân, cũng phi thường tức giận, nhưng từ khi từ chính miệng anh nói ra, Mộc Miên cũng có chút buồn cười, chỉ là thực nhanh, cô liền cười không nổi.
“Anh không dám xuất hiện, cũng không dám lại cùng em liên hệ.”
“Anh ở nước ngoài sống một chút đều không tốt, ăn không quen, cũng ngủ không yên, mỗi ngày nhớ em đến sắp điên mất rồi.”
“Anh không dám gọi điện thoại cho em, mỗi một lần cùng em nói chuyện điện thoại xong, luôn khó chịu muốn chết.”
“Miên Miên, anh sai rồi, em đừng giận anh.”
“Về sau anh không bao giờ tự cho là đúng nữa.”
Mộc Miên chớp chớp mắt, câu không tức giận kia đã đi tới yết hầu, chuẩn bị buột miệng thốt ra, bên tai lại truyền đến thanh âm của anh.
Thấp thấp, mềm mại, mang theo một tia đáng thương.
“Em ngàn vạn đừng rời anh, anh chỉ có em.”
Cuối cùng Lâm Mộ An bị điện thoại của người đại diện của anh oanh tạc tới, mới khởi hành trở về, Mộc Miên nhìn anh lên xe, sau đó chậm rãi trở về trường học.
Ngày xưa cảnh sắc vô cùng quen thuộc, giờ phút này dưới ánh nắng chiếu xuống, cành lá lay động, cảnh xuân như hải, Mộc Miên nhếch khóe miệng lên, ngay cả bước chân đều nhẹ hơn ngày thường.
Lâm Mộ An đột nhiên trở nên dính người, mỗi ngày sẽ thường xuyên nhận được vài cuộc gọi của anh, giữa trưa ăn cơm, chạng vạng tan học, buổi tối ngủ.
Ban đêm tình cảm bị lên men đến nồng hậu, Lâm Mộ An ở đầu kia luôn lẩm bẩm lầm bầm luyến tiếc tắt điện thoại, Mộc Miên nói nói liền im lặng, để di động cứ như vậy ngủ.
Buổi sáng tỉnh lại, di động biểu hiện vẫn đang trò chuyện, hoặc là pin yếu nên tự động tắt máy.
Càng làm cho người ta kinh sợ chính là lâu lâu anh sẽ bay qua đây, có khi đêm khuya, có khi rạng sáng, có khi chạng vạng, thông thường ngốc một buổi tối, ngày hôm sau lại lập tức bay đi.
Cứ như vậy tháng mười hai chậm rãi qua đi.
Sáng sớm mùa đông nào đó, anh kéo rương hành lý xuất hiện ở trước mặt Mộc Miên.
Lúc này nắng sớm chân trời còn yếu, sáng sớm hàn khí bức người, thở ra đều là khói trắng.
Anh đứng ở dưới tàng cây, không biết đợi bao lâu, khuôn mặt trầm tĩnh, mặt mày nhìn không rõ lắm, cùng một thân hắc y, như là muốn dung nhập vào bên trong sương mù.
Toàn bộ vườn trường đều đang đắm chìm trong giấc ngủ, bốn phía im ắng, Mộc Miên nghe thấy tiếng bước chân mình đạp lên lá khô tạo ra tiếng sàn sạt, hai người chậm rãi kéo gần khoảng cách.
Mộc Miên đứng ở trước mặt anh, ngửa đầu, bình tĩnh chất vấn.
“Anh này là làm gì đây?”
“Nghỉ phép.” Lâm Mộ An rũ mắt xuống, thấp thấp đáp.
“Nghỉ bao lâu?”
“Không biết.” Anh siết chặt hành lý trong tay, làn da lỏa lồ bên ngoài có chút khô ráo trắng bệch.
Mộc Miên lấy tay phủ lên, mang theo nhiệt độ mới từ trong ổ chăn bò dậy, nháy mắt da thịt tương dán, lòng bàn tay truyền tới một trận lạnh lẽo, Mộc Miên lập tức nắm tay anh đặt bên môi, nhẹ nhàng thổi khí.
“Không lạnh sao?”
“Lạnh, anh sắp bị đông chết”, anh lập tức nhỏ giọng oán trách, giữa mày đều là tính trẻ con.
Mộc Miên thấp thấp thở dài, nhận mệnh lôi kéo anh đi ra ngoài, “Đi thôi, trước đưa anh đi sắp xếp chỗ ở đã.”
Trường học bên ngoài có không ít phòng cho thuê, hiện tại không phải mùa du lịch nên rất dễ tìm, ven biển đại học S, bên cạnh không ít phòng kề biển.
Mộc Miên giúp anh tìm một phòng đơn, phòng không lớn nhưng có hai tầng lầu, phong cách trang hoàng tươi mát, mặt tiền hướng biển rộng, ban công lộ thiên, trọng điểm là, phòng khách cùng nhà của Mộc Miên có sáu phần tương tự.
Phòng ở gia cụ đồ điện đầy đủ mọi thứ, thu thập đơn giản không sai biệt lắm cũng nhanh đến lúc đi học, Lâm Mộ An đương nhiên luyến tiếc để cô đi, Mộc Miên… Cũng không muốn để anh một người lưu lại nơi này.
Nhìn chằm chằm gương mặt hấp dẫn người nhìn của anh kia tự hỏi vài phút, Mộc Miên đem khăn quàng cổ thật dày màu xanh lá lấy xuống, sau đó nhón chân, quấn từng vòng trên cổ anh.
Đây là Tống Đường trong đoạn thời gian coi trọng một vị học trưởng, quyết định đánh thức mị lực nữ tính của mình, vì thế ở ký túc xá ngày tiếp đêm nối, tự tay đan nên khăn quàng cổ này, kết quả đồ vật chưa đưa đi, nhân gia đã có bạn gái.
Sau đó khăn quàng cổ này liền đến trên tay Mộc Miên.
Bình tĩnh mà xem xét, đan cũng không tệ lắm, đường may tinh mịn, màu sắc và hoa văn dễ coi, khuyết điểm duy nhất chính là mua nhiều sợi len quá, đan ra đặc biệt dài, hơn nữa phi thường rắn chắc, có chút ảnh hưởng mỹ quan.
Nhưng hiện tại, nhìn gương xinh đẹp mặt kia bị che khuất hơn phân nửa, Mộc Miên đối với tay nghề của Tống Đường thập phần vừa lòng.
Lúc xuống lầu, lại ở cửa hàng bên cạnh mua cho anh một cái mũ màu đen, dung mạo diễm lệ đến cực điểm tức
khắc bị che giấu.
Hai người nắm tay đi ở trên đường, liền giống như đoi tình nhân bình thường không hề khiến cho người ta chú ý.
Lúc này ánh sáng mặt trời đã lên cao, kim sắc dương quang xua tan tầng tầng sương mù, trước mắt trong sáng mà trống trải, người bán hàng rong bên đường đều đang bận bận rộn rộn ra quán, người đi đường lui tới, học sinh đi xe đạp.
Mộc Miên nắm tay anh, giống như về tới lúc nắm tay nhau đến trường hồi cấp ba.
Duy nhất bất đồng chính là, không có đồng phục màu lam trắng.
“Lâm Mộ An…”
“Ừ.”
“Anh có nghĩ tới… Nếu lúc trước, anh không xuất ngoại, chúng ta… Sẽ là bộ dáng gì?” Mộc Miên nhìn phía trước, thanh âm thanh thiển hỏi.
Vừa dứt lời, ngón tay bỗng nhiên bị nắm chặt.
Lâm Mộ An nghiêng đầu, nhìn chằm chằm gương mặt trắng nõn sườn mặt thanh tú kia, như nghẹn ở cổ họng.
“Anh… Không biết.”
Hoàn toàn không dám tưởng tượng, nếu lúc ấy không đáp ứng Lâm Hành sẽ ra sao, có khả năng toàn trường sẽ tràn ngập tin đồn nhảm nhí, bọn họ bị chỉ trích, bị cách ly, không gặp được mặt.
Nhưng cũng sẽ vượt qua năm cấp ba dài đằng đẵng như thế, tốt nghiệp, sau đó đại học sẽ đi vào cùng một thành phố, sẽ tiếp tục ở bên nhau như trước kia.
Cũng không cần trải qua ba năm chia lìa này.
Chính là nếu thời gian cho làm lại từ đầu, Lâm Mộ An vẫn sẽ lựa chọn rời đi, bởi vì ấm áp như Mộc Miên, nên đứng ở dưới ánh mặt trời, trong sáng bằng phẳng tồn tại.
Mà không phải cùng anh bị người chỉ chỉ trỏ trỏ, tránh ở trong một góc u ám, chậm rãi hủ bại.
“Ai ——” người bên cạnh nọ đột nhiên thở dài một hơi, Lâm Mộ An lập tức kinh hoảng thất thố nhìn cô, vừa lúc gặp Mộc Miên nghiêng đầu.
Bốn mắt nhìn nhau, trong đôi mắt trong trẻo kia đột nhiên lóe lên ý cười.
“Bất quá không quan hệ a, chúng ta hiện tại vẫn ở bên nhau như cũ.”
“Ừ!” Nửa khuôn mặt của Lâm Mộ An ở trong khăn quàng cổ, nhưng mà đôi mắt lại cong thành một vầng trăng khuyết, anh gật đầu thật mạnh, trong mắt tràn ngập vui sướng.
Mộc Miên nhấp miệng nhẹ nhàng cười, kéo anh chậm rãi đi đến trường học.
Xuyên qua cổng trường, chính là một con đường thẳng tắp, hai bên đường là hai hàng cây dừa cao lớn, kiến trúc phục cổ xinh đẹp, cảnh sắc gặp qua vô số lần, nhưng lại là lần đầu tiên nắm tay anh cùng dạo bước trong đó.
Ánh sáng mặt trời mỏng manh bao phủ.
Không quan hệ a, tương lai còn có rất nhiều rất nhiều thời gian, có thể đền bù ba năm chúng ta bỏ qua kia.
Cách giờ học còn nột lúc nữa, Mộc Miên mang anh đi nhà ăn ăn sáng.
Vừa vào cửa, nhìn đến kia đồ ăn muôn mặc rực rỡ kia, Lâm Mộ An làm như có chút kinh ngạc, cái này cũng luyến tiếc buông, cái kia cũng rất muốn ăn, đôi mắt đen nhánh đều là khó có thể lấy hay bỏ.
Mộc Miên trực tiếp đem những thứ kia toàn bộ lấy vào trong mâm, sau đó quét thẻ.
“Em lấy nhiều như vậy làm gì?!” Anh kinh nghi mở to hai mắt nhìn.
“Ân, đều muốn mua cho anh ăn.” Mộc Miên mỉm cười.
Chọn một góc hẻo lánh, Mộc Miên đem anh chắn lại, còn tốt là lúc này nhà ăn người không nhiều, sinh viên rất ít sẽ sáng sớm tới ăn bữa sáng.
Không phải đúng giờ đóng gói đến phòng học, chính là gọi người hỗ trợ mang về ký túc xá.
Lâm Mộ An tháo xuống cái khăn quàng cổ lớn kia, lộ ra cái cằm tuyết trắng, đôi môi bị che đến ửng đỏ, Mộc Miên nuốt nuốt nước miếng, anh nghi hoặc nghiêng đầu, đem miếng bánh trong tay đưa tới.
“Muốn ăn sao?”
“Anh ăn đi, em không đói bụng.” Cô vội vàng xua tay mỉm cười.
Lâm Mộ An nghe vậy rũ mắt xuống, cái miệng nhỏ ăn, động tác của anh rất chậm, này hết thảy đều làm anh cảm thấy hạnh phúc cùng sợ hãi.
Từ bắt đầu đến bây giờ mỗi một chỗ, đều có trong quỹ đạo sinh hoạt của Mộc Miên, anh muốn chậm một chút, càng chậm một chút, liền có thể cảm nhận được khoảng thời gian không có anh ở bên cô.
Khi đồ ăn trong mâm còn hơn phân nửa, trong nhà ăn người đến dần dần nhiều lên.
“No rồi sao?” Cô nhẹ giọng dò hỏi người bên cạnh, Lâm Mộ An mặt đầy rối rắm gật đầu, “Ừ, chỉ là còn thừa thật nhiều, có thể đóng gói không?”
“……”, Mộc Miên nhìn chằm chằm mặt mấy cái hương dụ cầu cùng còn sót lại cùng hai cái bánh bao nửa chén cháo, vẻ mặt không tình nguyện.
“Em mua cho anh, anh luyến tiếc ném chúng đi”, anh chớp mắt, mặt đầy chân thành.
“Ân…”, Mộc Miên cũng cực kỳ chân thành gật gật đầu, sau đó nhìn anh, bình tĩnh mở miệng.
“Chỉ là em nhớ rõ, lúc trước mua bữa sáng cho anh, không phải tất cả đều vào thùng rác sao?”