Trong căn phòng có phần tối tăm, ở giữa chỉ có ngọn đèn màu đỏ le lói nhằm tạo nên một bầu không khí ái muội, Tú Uyên và ba người đàn ông đưa mắt nhìn nhau, sắc thái đối lập hoàn toàn.Tú Uyên cắn chặt môi, dường như vừa đưa ra một quyết định trọng đại nào đó.
Cô ta không hề do dự, uốn éo trước mắt ba gã đàn ông: "Các anh đẹp trai à, có muốn kích thích hơn không? Để em bịt mắt các anh lại, sau đó cùng lúc thổi kèn cho từng anh đẹp trai một nhé, các anh có hứng thú không?"Ba người lính nghe vậy liền cười khả ố, mới lạ, ý kiến hay, đương nhiên cả ba đều không từ chối.
Chỉ thấy sau khi vừa bịt mắt được ba người lại thì Tú Uyên dứt khoát lấy một sợi dây thừng tiến hành trói người.Ban đầu, ba người lính còn nghĩ Tú Uyên là đang muốn đùa giỡn, tạo ra tình thú cho cuộc vui thêm phần kích thích.Nhưng khi họ thấy đau đớn vì dây thừng siết quá chặt, bọn họ liền lên tiếng chửi mắng và phản kháng lại theo bản năng.
Tuy vậy cũng quá muộn, Tú Uyên đã sớm trói chặt cả ba vào cùng một chỗ.Tú Uyên lấy bật lửa, kéo tấm màn vải đến phủ lên thân thể của ba người lính đang bị trói rồi châm lửa.
Bấy giờ, Liêu Vãn, Đạt Nhị và Ngảo Toa còn đang trò chuyện rất hòa nhã với nhau trong một căn phòng khác.Nói đúng hơn, là Đạt Nhị và Ngảo Toa nói, Liêu Vãn ngồi một bên làm diễn viên quần chúng, vừa nghe vừa phụ họa.Không khí đang dần trở nên có chút gì đó mờ ám với những câu chữ của cả hai thì bỗng tiếng la hét vang lên.
Đạt Nhị và Ngảo Toa lập tức liếc nhìn nhau một cái, sau đó không hẹn mà cùng nhau đưa tay rút súng từ thắt lưng ra cầm chặt trên tay.Liêu Vãn có chút ngơ ngẩn, lúc cậu thấy hai người kia đã khuất bóng thì cũng đứng dậy định theo sát bọn họ.Thế nhưng bấy giờ Tú Uyên lại xuất hiện bên cửa nhỏ của căn phòng.Liêu Vãn thấy Tú Uyên có mặt ở đây thì gương mặt ánh lên sự kinh ngạc khó nén, sau, ánh mắt cậu lại liếc ra bên ngoài đang ồn ào.Thấy đôi mắt Liêu Vãn mở to nhìn mình, Tú Uyên bật cười tiến đến bên cạnh Liêu Vãn đưa cho cậu khẩu súng ban nãy đã lấy được từ người của tên lính: "Đi đi, tôi biết cậu làm được vì thực ra cậu rất thông minh.
Tôi hiểu cậu luôn tìm cơ hội.
Trùng hợp là tôi cũng mệt mỏi lắm rồi."Hai vành mắt Liêu Vãn ửng đỏ, bà chị Tú Uyên này luôn như vậy.
Là người khẩu xà tâm Phật.*Liêu Vãn mệt mỏi nằm sấp xuống mặt đất thở gấp.
Cánh rừng này quá lớn, trong lúc nhất thời cậu cũng chưa thể xác định rõ phương hướng.
Thế nhưng Liêu Vãn biết được bản thân nên chạy về hướng nào để tránh xa nơi nhà chứa đó.Thân thể mệt mỏi đến rã rời của Liêu Vãn bị bộ não điều khiển, lần nữa bật dậy chạy trối chết về phía trước trong khi chưa nằm được mười giây.
Vừa chạy, nước mắt của Liêu Vãn vừa rơi.
Hình ảnh Tú Uyên bị người của nhà chứa đánh đập tàn nhẫn, có lẽ cả đời này cậu không thể nào quên được."Chạy đi, đừng ngoảnh đầu lại.
Cậu làm được mà.
Hãy sống tốt, sống cho phần của tôi nữa nhé."Nhưng thời khắc ấy, Liêu Vãn vẫn không kìm được mà quay đầu, quang cảnh phía sau khiến cậu suýt nữa làm lộ hành tung của bản thân.Khi ấy, nhờ có Tú Uyên đánh lạc hướng mọi người nên cậu đã thành công chạy ra khỏi nhà chứa, ẩn nấp thật sâu trong bụi cây bên cạnh.
Bởi trong lúc nhất thời, những kẻ canh gác bên ngoài chưa bị dụ đi.Cả người Tú Uyên đầy máu là máu, thân thể đã sớm bị biến dạng.Nước mắt Liêu Vãn rơi như mưa, nhưng cậu vẫn cắn chặt răng, không để bản thân phát ra bất cứ tiếng động nào.Liêu Vãn chờ những kẻ canh gác bên ngoài bị sự hỗn loạn bên trong dụ đi, lúc này, cậu mới nhanh nhẹn chui ra khỏi bụi cây, cứ thế chạy thục mạng.
Cậu phải chạy thoát, vì bản thân, càng là vì Tú Uyên - người đã hy sinh vì cậu nhiều như vậy, vẫn luôn âm thầm quan tâm cậu.*Liêu Vãn vừa nhóm lửa vừa nhìn về phía chân trời.
Tối nay dường như có hiện tượng gì đó đặc biệt, bởi mưa đá đã kéo dài một lúc lâu.
Trận mưa này chưa hề ngừng nghỉ, xuyên suốt trong bảy tám tiếng đồng hồ.Hôm đó, sau khi chạy như điên không màng đến thời gian và địa điểm, may thay Liêu Vãn thấy một ngôi nhà ngói nhỏ.
Cứ thế, cậu đã tạm thời tá túc ở ngôi nhà nhỏ này một thời gian.
Liêu Vãn ngước mắt ra bên ngoài, xung quanh vẫn truyền đến âm thanh lộp độp của mưa đá khiến cậu hơi trầm ngâm.Những ngày này, Liêu Vãn chỉ ăn, ngủ và ngồi ngẩn người nhìn trời mây, cây cỏ.
Thế nhưng cậu không hề có cảm giác buồn chán hay vô vọng.Có thể nói, đây chính là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời cậu trong vòng mười tám năm tồn