Sau lớp da, bọn họ cũng có máu.
Nhưng bên trong lớp da ấy không phải thịt, xương hay mỡ mà là chằng chịt những mạch điện đan xen nhau, thoạt nhìn vô cùng phức tạp, cũng quá đỗi kinh ngạc.Ngay cả người không học rộng biết nhiều như Liêu Vãn, vừa nhìn cũng biết những thứ đó vô cùng kỳ lạ.
Dù là trên tivi trắng đen hay những người lính cấp cao cũng chưa bao giờ nói đến thứ gì tương tự như vậy.Nghe Liêu Vãn hỏi vậy, Kiện Niêm có chút ngẩn người.
Nhìn thần sắc bình tĩnh, đôi mắt trong trẻo của Liêu Vãn, rõ ràng là cậu thiếu niên tuấn tú này chẳng hề e dè hay sợ hãi.
Kiện Niên liếc mắt qua người đang nằm bên cạnh mình, ánh mắt có gì đó sâu thẳm."Đúng vậy, tôi là người ngoài hành tinh.
Tại sao cậu lại cứu tôi? Cậu không sợ tôi ư?" Liêu Vãn dùng cành cây trong tay lấy khoai lang ra khỏi đống lửa: "Cứu người chẳng phải là chuyện quá đỗi bình thường ư? Nếu tôi đã cứu anh thì tại sao tôi phải sợ anh làm hại tôi? Đến động vật còn biết ghi nhớ ân nghĩa cứu mạng, không lẽ anh còn không bằng cả động vật sao?"Kiện Niên bị Liêu Vãn nói đến khó có thể đáp lời.
Trông Liêu Vãn trẻ tuổi, dáng vẻ lại xinh đẹp đến mức tinh xảo như vậy nhưng miệng lưỡi thật quá sắc bén.
Hơn nữa nhìn nhất cử nhất động của Liêu Vãn, rõ ràng ăn mặc cũ kỹ, rách nát nhưng khí chất lại không hề bị ảnh hưởng.Lần nữa nhìn qua người đàn ông bên cạnh, Kiện Niên quyết định sẽ không hành động khinh suất.Liêu Vãn có vẻ khá thông minh, hiện tại thương tích trên người anh ta còn rất nặng.
Nếu làm ra việc gì đó khiến Liêu Vãn nảy sinh lòng nghi kỵ hay có những hoài nghi không tốt, người ăn quả đắng không ai khác chính là anh ta.Cứ thế, một buổi tối với không khí kỳ lạ cũng trôi qua.Sáng sớm hôm sau, Liêu Vãn đã thức giấc trước khi Mặt Trời sắp ló rạng.
Đây là thói quen từ nhỏ của Liêu Vãn, vì khi bé cậu phải ngủ muộn hơn chó, dậy sớm hơn gà để làm những việc cực nhọc, bẩn thỉu nhất trong nhà chứa.Do đó, đồng hồ sinh học của Liêu Vãn đã sớm quen với thời gian biểu đó.
Cho dù Liêu Vãn muốn ngủ dậy muộn, nằm nướng thêm một lúc cũng là điều không thể.Việc đầu tiên Liêu Vãn làm khi mở mắt là quay sang kiểm tra hai người đàn ông ngoài hành tinh mà mình đã cứu.Hôm nay, Liêu Vãn không để hai người tiếp tục nằm cạnh nhau.Bởi hôm qua, sau khi Kiện Niên tỉnh dậy, Liêu Vãn đã bắt được tia sát khí trong mắt anh ta dành cho người kia.
Vì vậy Liêu Vãn im lặng không nói, dùng hành động giải quyết nguy cơ phiền phức bằng cách tách hai người ngoài hành tinh ra xa nhau.Hiện tại, Kiện Niên nằm góc bên kia nhà còn người đàn ông chưa tỉnh thì nằm cạnh Liêu Vãn phía bên đây nhà.
Kiện Niên quả thật tức tối, anh ta đang bị thương nên đã cố không hành động gì cả dù có một cơ hội tốt như vậy để ra tay.Thế nhưng không biết từ khi nào, Liêu Vãn đã nhìn ra được sự bất thường rồi lẳng lặng tự thay đổi vị trí.Sau khi kiểm tra thương tích của hai người, Liêu Vãn nhìn Kiện Niên nói lời khẳng định: "Anh có thể tự chữa lành vết thương."Kiện Niên có chút giật mình lẫn kinh ngạc, bỗng anh ta thấy Liêu Vãn thế này quả thật có chút cuốn hút riêng: "Ừ, tôi có thể tự chữa lành vết thương.
Nhưng cần thời gian.
Chỉ là không khí ở Trái Đất quá ô nhiễm, việc này sẽ làm ảnh hưởng đến tốc độ phục hồi của tôi."Liêu Vãn nhìn những lá thuốc cậu đã nhai và đắp lên vết thương cho Kiện Niên hôm qua.
Hiện tại, Kiện Niên vẫn không lau chúng đi.
Liêu Vãn ngước nhìn Kiện Niên, cậu mím môi như định nói gì đó thì phía bên kia, người thứ ba trong căn phòng này cũng tỉnh lại.Kiện Niên ngước mắt sang nhìn Ly Hạc, thần sắc một mảnh âm u.
Chỉ có Liêu Vãn vẫn duy trì sự bình tĩnh của mình đi sang xem xét vết thương trên người của Ly Hạc: "Đừng động, để tôi xem vết thương anh thế nào.
Tôi vất vả cứu anh để anh đề phòng tôi như này à?"Khóe mắt Ly Hạc giật giật, không tiếp tục tránh né Liêu Vãn mà nằm im bất động: "Hừm...!xem ra vết thương của anh khôi phục khá nhanh đấy.
Anh còn đau không?" Ly Hạc chậm rãi lắc đầu, tâm trí nhanh chóng hoạt động, bắt đầu phân tích tình hình trước mắt.Thấy dáng vẻ của Ly Hạc mờ mịt như vậy, không đợi anh hỏi, Liêu Vãn liền chủ động nói rõ tình hình cho anh hiểu.
Nghe xong mọi chuyện, Ly Hạc đầu tiên trịnh trọng nói lời cảm tạ với Liêu Vãn.
Sau đó quay sang nhìn chằm