[ Dịch: melbournje ]
********
Thẩm Nghi Hành trong quá trình trưởng thành của Lâm Vu có dấu vết không thể xóa nhòa. Hắn so với cô lớn hơn hai tuổi, hai người lần đầu gặp mặt, là hắn chủ động đi kéo Lâm Vu tay, "Lâm Vu muội muội, ngươi tốt."
Vậy nên sau này, mặc dù bọn họ không thường gặp mặt, nhưng mỗi một lần gặp mặt, Thẩm Nghi Hành đều tặng cho Lâm Vu không ít sách, Lâm Vu không hiểu vấn đề nào, hắn đều sẽ kiên nhẫn nói cho cô. Thậm chí, bởi vì Lâm Vu thích hóa học, vấn đề này cùng hắn có quan hệ lớn lao.
Có thể nói, Thẩm Nghi Hành là một ảnh hưởng rất lớn đối với Lâm Vu.
Lâm Vu có thể học giỏi như hiện tại, không thể không nhờ sự trợ giúp của Thẩm Nghi Hành. Cho nên, cô sẽ không kìm lòng được mà chọn Thẩm Nghi Hành.
Buổi sáng nghỉ giữa khóa, Thẩm Nghi Hành quang minh chính đại tìm đến Lâm Vu. Hai người chậm rãi đi sau đám người.
Thẩm Nghi Hành: "Thời tiết dạo này lạnh, quần áo của em có đủ hay không?"
Lâm Vu gật gật đầu, "Quần áo mùa đông em đều mang theo hết rồi."
Thẩm Nghi Hành: "Tiền thì có đủ xài không?"
Lâm Vu: "Đủ. Em đều ở trường học nên không cần mua cái gì."
Thẩm Nghi Hành đánh giá cô, đưa tay ra xoa xoa đầu cô, "Hình như em mập lên một tí rồi nha."
Lâm Vu tính tình trẻ con, nhéo nhéo gương mặt, "Em cũng cảm thấy vậy. Chắc là do cơn nước ở Nhất trung cũng không tệ lắm à nha."
Thẩm Nghi Hành cười cười, biết nhu cầu hiện tại của cô đối với cuộc sống không cao. Hắn lấy điện thoại di động ra, "Đình Đình nói em không chịu nhận."
Lâm Vu nghĩ thầm, vậy thì sao anh còn muốn đưa cho em làm gì.
"Thời gian trước, anh có chuyện gấp nên không tới tìm em được. Lâm Vu, điện thoại không chỉ là để cho em cùng bạn học và người nhà liên hệ với nhau, anh muốn nó đối với em mà nói là một công cụ học tập tốt."
Lâm Vu: "Em có thể đọc sách."
Thẩm Nghi Hành lắc đầu, "Hiện tại điện thoại di động chức năng càng ngày càng nhiều, mạng lưới, điện thoại, có thể để em hiểu rõ thêm về xã hội này, thế giới này. Nhận lấy đi, nếu không phải mẹ anh muốn đến trường học tìm em rồi."
Lâm Vu nhíu mày, "Nghi Hành ca ca, quý hóa quá rồi."
Càng quan trọng hơn là, cô hiện tại không thể gánh vác tiền điện thoại mỗi tháng.
Thẩm Nghi Hành hiểu rõ điểm này, "Điện thoại hoạt động lúc mua về, còn tặng kèm cho một chút tiền điện thoại, mỗi tháng đều sẽ gửi về. Lại thêm em còn là học sinh, nên còn có phần món ăn ưu đãi nữa."
Lâm Vu cắn môi góc, gương mặt thõng xuống.
Hắn đưa di động trực tiếp giao đến trong tay cô, "Sang năm anh muốn đi Bắc Kinh học, về sau cơ hội cho chúng ta gặp mặt sẽ không nhiều. Nếu không nhận thì ann làm sao liên lạc với em đây?"
Lâm Vu cầm di động, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
"Nghi Hành ca ca, mọi người đối em đã chiếu cố rất nhiều."
Thẩm Nghi Hành cười cười, ngữ điệu ôn nhu, "Mau trở lại lớp đi."
Lâm Vu đang đi, tiếng chuông reo trước một phút trở lại lớp học.
Khương Hiểu hiếu kì, "Cậu cùng Thẩm Nghi Hành có quen biết sao?"
Lâm Vu ừ một tiếng, thấp mắt nhìn điện thoại.
Khương Hiểu tiến tới, "Thẩm Nghi Hành tặng à?"
Lâm Vu gật gật đầu.
Khương Hiểu mặt mày hớn hở, "Cậu lưu số điện thoại của tớ đi, về sau chúng ta không ở trường học cũng có thể liên lạc được với nhau. 188 ** ** ** **."
Hai người lưu lại số điện thoại của nhau.
Khương Hiểu kích động, "Lâm Vu, về sau tớ có thể quấy rối cậu sao?"
Lâm Vu nghĩ nghĩ, "Cuối tuần thì có thể."
Khương Hiểu hắc hắc cười không ngừng, "Đùa cậu thôi. Cậu học tập cho giỏi đi, tương lai đi thi Bắc đại Thanh Hoa, lúc đó toqs đi Bắc Kinh chơi có thể tìm cậu rồi."
Lâm Vu: "Cậu chuẩn bị thi trường nào?"
Khương Hiểu im lặng cười một tiếng, "Tớ không biết. Cô tớ muốn tớ đi Canada, bọn họ hi vọng tớ tốt nghiệp trung học xong rồi có thể đi ngay. Nhưng tớ không muốn lắm, bởi vì tớ còn có chút việc chưa làm được."
Ánh mắt cô lộ lên một tia sắc tối tăm u ám.
Hai cô gái này chưa từng hỏi qua lẫn nhau về chuyện gia đình, có thể vì một lí do sâu xa, hai người tựa hồ cũng cảm giác được đối phương đều có chuyện khó nói.
Cuối cùng là một tiết thể dục.
Toàn lớp tập trung hoạt độmg cho ấm người rồi nam nữ tách riêng rồi tản ra.
Lâm Vu cùng Khương Hiểu tùy tiện tìm khối đất trống để đánh cầu lông. Hai người cũng không phải vì muốn luyện kỹ thuật, chỉ muốn hoạt động thân thể một chút.
Hạng mục thể dục của Lâm Vu không nhiều, bóng chuyền cùng bóng bàn kỹ thuật bình thường, bóng rổ cùng các nữ sinh trong lớp cũng không quá đồng dạng đi.
Lớp học có mấy nữ sinh đang tán gẫu, chủ đề bất tri bất giác liền vây quanh Tần Hành.
Các cô gái cất giấu bí mật nhỏ trong lòng, thử thăm dò.
Trần Đồng đột nhiên cười nói ra: "Các cậu đều nói Tần Hành soái, Lâm Vu lại nói Thẩm Nghi Hành mới soái."
Dứt lời, Thẩm Nghi Đình nhìn qua, "Lâm Vu nói thế thật sao?"
Trần Đồng phát hiện mình đã nói ra chuyện không nên nói, mà lời đã chui ra khỏi miệng nên đành phải gật gật đầu.
Thẩm Nghi Đình cười, "Ca ca của tớ đương nhiên soái nha."
Nói xong đứng dậy vỗ vỗ trên quần xám, hướng phía Lâm Vu đi đến.
Trần Đồng hối hận, chính mình làm sao lại đem chuyện tâm sự ở ký túc xá nói ra.
Thôi Nhã hướng cô mà lắc đầu.
Lâm Vu nhìn thấy Thẩm Nghi Đình đi tới, cô dừng lại, "Cậu muốn đánh sao?"
Thẩm Nghi Đình lắc đầu, nàng đánh giá Lâm Vu. Cô chỉ mặc đồng phục, nhưng vẫn là không che giấu được vẻ mỹ lệ. Từ khi biết cô, nàng liền biết sự thật này.
Đã xinh đẹp lại còn thông minh.
"Lâm Vu, tớ có lời muốn nói với cậu."
Khương Hiểu cầm vợt bóng bàn, "Nhanh nói đi, tớ đi trước còn vợt bóng bàn."
Lâm Vu gật gật đầu.
Thẩm Nghi Đình rút một tờ giấy cho cô, "Lau mồ hôi đi đã."
"Cảm ơn. Cậu muốn nói gì?"
Thẩm Nghi Đình trầm mặc một chút, bước chân nhẹ nhàng chuyển tới trước mặt cô, "Lâm Vu, cậu giúp tớ một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Nhưng cậu nhất định phải giúp tớ."
"Cậu nói là truyện gì trước đi đã?"
"Tớ 1thích Tần Hành."
Lâm Vu: "..."
"Cậu giúp tớ nói cho cậu ấy biết nhé."
Lâm Vu chấn kinh, quả thực không thể tin vào lỗ tai của mình.
"Sao cậu không tự nói?"
"Tớ sợ. Sợ cậu ấy không thích tớ."
Thẩm Nghi Đình có chút buồn bực, "Tớ đã suy nghĩ thật lâu, cậu giúp tớ nói ra là tốt nhất rồi. Nếu hiện tại cậu ấy không thích tớ, ít ra tớ cũng sẽ không cảm thấy xấu hổ."
Lâm Vu: "..."
Cô có thể nói cho người khác biết, cô cùng Tần Hành không quen, lạnh như băng mà cự tuyệt bất luận kẻ nào. Thế nhưng cô không cự tuyệt Thẩm Nghi Đình được.
Thẩm Nghi Đình lôi kéo cánh tay của cô, "Lâm Vu, cậu giúp tớ một chút nha? Hiện tại nhiều nữ sinh đều vây đến bên cạnh Tần Hành mà tỏ tình, tớ sợ..."
Lâm Vu đau đầu, "Để tớ nghĩ làm như thế nào để nói với hắn đã."
Thẩm Nghi Đình sắc mặt vui mừng, "Cậu đây là đồng ý rồi sao? Lâm Vu, cậu thật tốt."
Lâm Vu lại cười không nổi.
Thẩm Nghi Đình nghĩ nghĩ, "Cậy giuap tớ hỏi thử một chút, Tần Hành có thích ai không? Sau đó lại hỏi cậu ấy đối với tớ là cảm giác gì."
Lâm Vu á khẩu một tiếng.
"Cậu ấy tự nhiên lại muốn ở lại lớp tự học buổi tối, kỳ thật tớ cùng Khuất Thần còn chẳng học, chả lẽ cậu ấy thích người nào rồi?"
Lâm Vu yên lặng lắng nghe, vì sao mà Thẩm Nghi Đình cùng cô bàn luận cái đề tài này, cô chưa từng đọc qua tiểu thuyết ngoin tình nha.
"Tớ từ nhỏ đã thích cậu ấy, mãu giáo, tiểu học, sơ trung, ở đại học và cả trong tương lai nữa, tớ hi vọng nhân sinh của tớ là cùng cậu ấy đi qua."
Lâm Vu lại nói một tiếng, "Cố lên."
Thẩm Nghi Đình bĩu môi, "Tớ đã rất cố gắng. Ai bảo tớ không thông minh như vậy. Gene trội của ba và mẹ đều di truyền cho ca ca rồi."
Hai người bất tri bất giác trở lại phòng học.
Thẩm Nghi Đình cảm kích nhìn cô, "Lâm Vu à, nhờ cậu."
Lâm Vu chỉ cảm thấy trên đầu trên vai như có cái tạ nặng ngàn cân, cô trở lại chỗ ngồi của mình.
Khương Hiểu nhìn cô một cái, cười cười, "Thế nào?"
Lâm Vu bất đắc dĩ thở dài một hơi, "Không có gì, chỉ giúp cậu ấy làm một chuyện thôi."
Khương Hiểu nâng má, Thẩm Nghi Đình cao ngạo tìm Lâm Vu
có việc, ai, việc này sợ là không đơn giản. Lâm Vu không muốn nói, cô tất nhiên cũng sẽ không hỏi nhiều.
Lúc tự học buổi tối, Tần Hành tìm cô hỏi một câu hóa học. Lâm Vu giải thích cho hắn xong, có mấy lời đã chực ngay tại bên miệng, nhưng vẫn là nói không nên lời.
Tần Hành hỏi: "Cậu cùng Thẩm Nghi Hành quan hệ không tệ lắm nhỉ?"
Lâm Vu sững sờ, nhìn hắn.
Tần Hành một mặt tùy ý, "Ngày đó tớ nhìn thấy hắn tới tìm cậu, hắn đưa điện thoại cho cậu à?"
"Ừ."
Lâm Vu lên tiếng, hắn không phải biết cô cùng Thẩm gia có quan hệ như thế nào sao?
Tần Hành mắt nhìn cô, "Cậu đã có điện thoại di động, chúng ta thêm số nhau đi."
Hắn lấy điện thoại di động ra, mở điện thoại lên, kia là kiểu iphone mới, ở trong trường cấp ba đã là xa xỉ rồi.
Lâm Vu mắt biến sắc, "Điện thoại di động tớ không mang, để tại ký túc xá mất rồi."
Ánh mắt Tần Hành biến đổi, chăm chú nhìn cô, "Số điện thoại của cậu là bao nhiêu, để tớ thêm."
Ngữ khí so vói vừa nãy cứng rắn mấy phần.
Lâm Vu: "Tớ không có nhớ."
Tần Hành ánh mắt trầm trầm, hô hấp có chút chập trùng, "Lâm Vu, cậu gạt người đúng không?"
Lâm Vu: "Không phải, thật sự là không có nhớ. Điện thoại không thường dùng lắm."
Tần Hành cắn răng, xé một trang giấy, cực nhanh viết một chuỗi dãy số, "Đây!"
Lâm Vu nhận lấy, kẹp lại trong sách giáo khoa của mình.
Trong khoảng thời gian này, hắn kiểu gì cũng sẽ tìm cô thảo luận bài, ngẫu nhiên mượn vở, thậm chí bút. Lâm Vu cũng không có cảm thấy có cái gì đặc biệt, bất quá tại lớp học trong mắt người khác thì không như vậy.
Tần Hành cao ngạo, kỳ thật cũng không quá dễ tiếp cận. Mà Lâm Vu thì khác, còn có Khương Hiểu nữa. Các nữ sinh nhiều hay ít đều hâm mộ hai cô, trong âm thầm thảo luận không ngừng.
Qua mấy ngày, trường học chính thức tuyên truyền tác phẩm dự thi giải đấu nhiếp ảnh gia của Thẩm Nghi Hành được giải tác phẩm đặc biệt. Trong nháy mắt, Thẩm Nghi Hành lại trở thành chủ đề lôi cuốn của các học sinh nhất trung.
Học sinh Nhất trung đối với vị này này càng là lại ái mộ lại khâm phục. Không ít nữ sinh lớp 2 tìm Thẩm Nghi Đình, muốn lấy ảnh chụp của ca ca nàng.
Mấy nam sinh nhìn nữ sinh lớp mình, nói thẳng ra là nông cạn.
Tôn Dương: "Thời gian trước rõ ràng còn thích Tần Hành, bây giờ thế nào đã thay đổi rồi."
Cao Hiên Vũ từ phía trước cướp tới một tập ảnh của Thẩm Nghi Hành, "Nhìn xem, đây chính là học bá, rất soái! Ông trời thật là quá bất công!"
Tôn Dương: "Tớ cảm thấy chỉ có Tần Hành mới soái."
Tần Hành không thèm để ý bọn họ, "Nhàm chán."
Khuất Thần: "Chúng ta nói không tính, nhưng ánh mắt nữ sinh cùng chúng ta cũng không đồng dạng."
Cao Hiên Vũ: "Hoa khôi lớp chúng ta còn nói, Thẩm Nghi Hành so với Tần Hành soái hơn."
Tần Hành nhấc mi, "Hoa khôi?"
"Còn có thể là ai? Lâm Vu đấy."
Tần Hành mặt lạnh xuống tới, "Cô ấy nói vậy?" Lâm Vu cũng không phải người bát quái như. Bầu không khí trong chớp mắt có chút xấu hổ, mấy nam sinh cùng nhau thảo luận cái đề tài này rất quái dị.
Cao Hiên Vũ nuốt một tiếng, "Tớ nghe các bọn họ nói, lời này chắc là Lâm Vu nói ra."
Tần Hành khẽ hừ một tiếng.
Lâm Vu cùng Khương Hiểu bưng lấy sách luyện tập hóa học đi tới. Khương Hiểu phát sách, Lâm Vu đứng tại trên bục giảng, "Mọi người im lặng một chút, Tôn lão sư có việc, dặn chúng ta mở trang 31, 32 đọc qua một chút. Còn có ngày mai học hóa thì đi tới phòng thì nghiệm, mọi người chuẩn bị bài thí nghiệm một chút, thao tác nội dung cho thật tốt."
Cô tự nhiên hào phóng nói xong lời mà lão sư giao phó mới trở lại chỗ ngồi.
Tần Hành nhìn qua cô, biểu lộ biến ảo khó lường. Cô từ khi còn nhỏ đã biết Thẩm Nghi Hành, Lâm Vu tỏ thái độ đối với hắn rõ ràng rất là vô cùng thân thiết. Chẳng lẽ...
Ánh mắt Lâm Vu cùng ánh mắt của hắn giao nhau trên không trjng, tương hỗ nhìn nhau, bị hắn nhìn đột nhiên thấy lành lạnh thoáng qua.
Lâm Vu: "..."
Khương Hiểu quay đầu, "Tần Hành, cuối tuần này chúng tớ đi thư viện thành phố làm bài tập, cậu có đi không?"
Tần Hành ngữ khí cứng ngắc, "Không đi."
Khương Hiểu: "... Cậu không thoải mái à?"
Tần Hành quay đầu đi chỗ khác.
Tôn Dương mím môi, hướng về phía Khương Hiểu khua tay, "Bị đả kích rất lớn."
Khương Hiểu hỏi Lâm Vu, "Ai mà có thể đả kích Tần Hành?"
Lâm Vu: "Có thể là lại có người tỏ tình cho nên hắn bực bội đi."
Khương Hiểu: "Ra là vậy, luôn bị người khác tỏ tình cũng thật là mệt mỏi."
Tần Hành trong lòng buồn bực khó chịu, đứng dậy, nói với Tôn Dương: "Tớ ra ngoài đi dạo."
Cái động tĩnh kia làm Lâm Vu quay đầu lại, nghĩ tới lời mà lão sư nhắc nhỏ, "Tôn lão sư để mọi ở lớp tự học."
Tần Hành nhìn chằm chằm cô một chút, không nói chuyện, lại ngồi xuống.
Tôn Dương nói thầm: "Chí ít cậu vẫn còn rất nghe lời Lâm Vu."
Tần Hành: "Ai nghe cô ấy chứ!"
Một ngày này, xung quanh Tần Hành là khí áp thấp, đến Tôn Dương thích nói đùa cũng đều phải yên lặng, tránh để bầu không khí này tăng thêm.
Tan học, Tôn Dương tỏ ý hữu nghị mà nhắc nhở Lâm Vu, "Người nào đó hôm nay tâm tình không tốt, phiền cậu chiếu cố tốt một chút."
Tần Hành quét mắt nhìn hắn một cái.
Tôn Dương vội vàng nắm khăn quàng cổ, "Ngày mai gặp lại nha."
Tối hôm đó, Lâm Vu không có đi căn tkn ăn cơm, một bên ăn bánh bích quy, một bên đọc tiểu thuyết, đầu đều không có nhấc lên.
Tần Hành nhấc mi nhìn mấy lần, « ngạo mạn cùng thành kiến ». Khương Hiểu nhìn tiểu thuyết tình cảm, lại là tiểu thuyết nước ngoài, không hổ là bạn ngồi cùng bàn của mình. Lâm Vu đọc sách tốc độ rất nhanh, mà lại tự hạn chế đặc biệt mạnh, sẽ không bởi vì đọc sách hay gì mà ảnh hưởng đến học tập.
Thời gian học tập vẫn như cũ phải siết thật chặt. Tần Hành một mực nghĩ, nếu thật là Lâm Vu nói lời đó sao? Cô không phải là người tùy tiện như thế.
Hắn không quan tâm người khác đối với hắn như thế nào, thế nhưng không thể để Lâm Vu mang theo thành kiến mà nhìn hắn được.
Tần Hành khép sách lại, đưa tay vỗ vỗ vai của coi, "Ra ngoài chút đi, tớ có chuyện muốn hỏi cậu."