Thông tin truyện Chào Anh, Bác Sĩ Tần

Chào Anh, Bác Sĩ Tần

Tác giả:

Thể loại:

Ngôn Tình

Lượt xem:

247

Trạng thái:

Hoàn thành

Nguồn Truyện:

Internet
Website không giữ bản quyền truyện này.Liên hệ gỡ [email protected]
Đánh giá: 8/10 từ 18255 lượt

REVIEW TRUYỆN XIN CHÀO, BÁC SĨ TẦN


Tên khác: Chào anh, bác sĩ Tần
Tác giả: Dạ Mạn
Thể loại: Hiện đại, thanh xuân vườn trường, #SẠCH_SỦNG_NGỌT, nam phụ dễ thương, HE
Độ dài: 77 chương + 9 ngoại truyện
Tình trạng: Hoàn edit.
Văn án:
Lâm Vu thi cấp 3 đạt được số điểm cao nhất toàn thành phố, đỗ vào trường Nhất Trung ở Tấn Thành, tại đây cô gặp được Tần Hành.
Tần Hành ở trường được vô số người thầm thương trộm nhớ, trừ Lâm Vu ra.
Một buổi tối ở lớp học thêm, Lâm Vu nhặt được một tờ giấy, trên đó có ghi: Tớ thích cậu, Tần Hành.
Cô tiện tay ném tờ giấy ra phía sau cho Tần Hành, ai ngờ lại bị giáo viên chủ nghiệm bắt được.
Lâm Vu bị gọi lên văn phòng, từ đó lời đồn nổi lên bốn phía rằng:
-- Lâm Vu thích Tần Hành !!
***
Ngày đó, chỉ một tờ giấy với vỏn vẹn dòng chữ "Tớ thích cậu, Tần Hành" đã vô tình kết sợi dây tơ duyên giữa Lâm Vu và Tần Hành lại với nhau.
Lâm Vu, là cô gái nhỏ sinh ra trong một gia đình nghèo ở vùng núi Đông Ly xa xôi. Cuộc sống từ nhỏ thiếu đi tình thương của cha và sự dạy dỗ nghiêm khắc của mẹ đã tạo nên một Lâm Vu rất kiên cường, bản lĩnh. 
Cô không có cuộc sống đầy đủ mọi thứ, cô lại càng không có một gia đình trọn vẹn đúng nghĩa. Thế nhưng, cô chưa từng có suy nghĩ đòi hỏi về những điều xa vời đó. Bởi vì, cô biết nếu chính bản thân mình không tự vươn lên thì cả đời này chỉ có thể ngụp lặn trong tăm tối mà thôi.
Lâm Vu xinh đẹp nhưng không kiêu ngạo. Cô tài giỏi nhưng khiêm tốn đúng mực. Đối với Lâm Vu mà nói thì học chính là con đường duy nhất để có một cuộc sống tốt đẹp. Vì thế, cô vẫn luôn nỗ lực và cố gắng hết mình.
Ngày trước, mẹ cô đã giúp đỡ cô bé Thẩm Nghi Đình mới năm tuổi chạy trốn khỏi bọn bắt cóc buôn người. Nhờ vậy nên nhà họ Thẩm đã luôn thể hiện sự cảm kích, biết ơn của mình với gia đình cô. 
Khi Lâm Vu nhận được tin điểm thi cấp ba của mình cao nhất thành phố và đỗ vào trường trọng điểm Nhất Trung thì gia đình của cô bé Nghi Đình đã mở lời giúp đỡ cô. Bản thân Lâm Vu luôn được mẹ dạy dỗ cách sống không dựa dẫm vào người khác nên cô vẫn luôn dè dặt, hạn chế ỷ lại vào Thẩm gia nhất có thể. Và có lẽ, nhờ vậy mà tạo nên một Lâm Vu mạnh mẽ, kiên cường của tương lai sau này.
Tại Nhất Trung cô gặp Tần Hành - một nam sinh vẻ ngoài ưa nhìn và được vô số nữ sinh trong trường thầm thương trộm nhớ. Và trùng hợp hơn nữa là bọn họ lại cùng lớp với nhau. Cô ngồi trên, anh ngồi dưới. 
Ba năm cao trung, Lâm Vu và Tần Hành được tiếp xúc, hiểu thêm về đối phương nhiều hơn, cả về cuộc sống và định hướng cho tương lai sau này.
Rồi thời gian cấp ba cứ thế trôi đi…
Nếu hỏi Tần Hành bắt đầu thích Lâm Vu từ khi nào thì có lẽ anh cũng không trả lời được. Có thể là từ những lúc bị cô lạnh nhạt, hay có thể là từ nụ cười vô tình của cô hay có thể từ khoảnh khắc anh trông thấy cô nghiêm túc ngồi luyện nghe tiếng anh. Chỉ đơn giản như vậy mà thôi.
Nhưng liệu điều đó có quan trọng không? Yêu thích một người thì chắc hẳn là không cần bất kỳ lí do nào. 
Những rung động đầu đời của Tần Hành đã dành trọn cho Lâm Vu, một cô gái kiên cường mạnh mẽ như vậy. Có lẽ anh đã sớm nhận ra tình cảm của mình từ những năm tháng tuổi trẻ này rồi, thích đến mức phải mặt dày đi đòi lại chiếc túi mà cô thêu tặng mình, thích đến mức sẵn sàng ở lại tự học vào mỗi buổi tối rồi lấy cớ đưa cô về kí túc xá cho yên tâm.
Còn Lâm Vu đối với Tần Hành tuy có chút lãnh đạm, có chút xa cách vì cô sợ khoảng cách của cô và anh quá xa, vì cô sợ cô sẽ ảnh hưởng anh và vì anh chưa bao giờ nằm trong kế hoạch của cô. 
Lâm Vu muốn thuận lợi học hành, thuận lợi đỗ đại học, thuận lợi kiếm một việc làm báo hiếu mẹ. Nhưng chính sự quan tâm nhỏ nhặt của Tần Hành đã khiến cô nhận ra, anh thực sự quan trọng trong cuộc đời của mình. 
Lâm Vu thích Tần Hành, nhưng cô lại không phát hiện ra ngay được vì tình cảm đó vẫn chưa đủ lớn. Thế nhưng, từ những điều nhỏ bé của anh như giúp cô tìm lại chiếc ví bị mất cắp, sau đó dùng toàn bộ tiền tiêu vặt của mình cho cô rồi nói dối vì anh biết lúc đó tiền quan trọng như thế nào đối với cô. Hay việc anh cho cô mượn tập, giảng vài bài khó cho cô, đưa cô đi công viên xả stress… Và còn rất nhiều điều vụn vặt dễ thương khác nữa, đã bắt đầu lay động trái tim của Lâm Vu.
Ngày cô vì căn bệnh của mẹ mà bỏ thi đại học, anh khẩn trương gấp rút như chính mình gặp khổ sở vậy. Ngày cô bình thản bảo sẽ thi lại đại học anh tỏ tình với cô nhưng không gấp gáp đòi một danh phận. 
Anh nói, Lâm Vu, hẹn gặp lại em ở Đại học B.
Tần Hành hỏi Lâm Vu rằng cô có biết cái gì gọi là thích không? 
Đó chính là, thích chỉ là nhìn tên hai người ở chung một chỗ thôi cũng cảm thấy hạnh phúc. 
Anh nguyện ý chờ cô, anh nguyện ý chọn học ngành y vì cô. 
Chờ đợi rất lâu rất lâu. 
Và rồi không phụ lòng anh, cô đồng ý. Lâm Vu và Tần Hành chính thức xác định quan hệ với nhau.
Từ cao trung đến đại học rồi đến lúc trưởng thành, Tần Hành đều bên cạnh Lâm Vu mỗi khi cô khó khăn. Anh dẫn dắt cô, anh từ bỏ cơ hội vì cô, anh lo lắng sợ hãi, khẩn trương vì nghe tin nơi cô ở có động đất. Và cả cách anh gọi cô bằng cái tên A Vu đầy thân mật. Tất cả đã chứng minh, anh yêu cô gái này đến nào.
Và rồi tình cảm đó đã kết thúc trọn vẹn bằng một đám cưới hạnh phúc và một bảo bảo đáng yêu cực kỳ. Đến giờ mình vẫn nhớ Tần Hành từng nói với cục cưng của mình rằng: Đời này, tất cả khẩn trương ba đều dành cho mẹ con rồi.
Thật ra, tên truyện "Xin chào, bác sĩ Tần" lại hoàn toàn không đề cập quá nhiều về nghề bác sĩ mà đó là tương lai của Tần Hành vì Lâm Vu mà thay đổi. Đó là sự đánh đổi của Tần Hành để theo đuổi cô gái mình thích, theo đuổi một Lâm Vu chững chạc, giỏi giang. Tình cảm của Lâm Vu và Tần Hành kéo dài như vậy, ngày càng sâu đậm hệt như kẹo mạch nha, ngọt ngào và không tách rời được.
Truyện không chỉ đề cập đến tình cảm của nhân vật chính mà còn các vấn đề vẫn thường xảy ra trong những năm tháng thanh xuân của mỗi chúng ta như thầm thương một người đến mức ghen tỵ hay cảm giác không phục khi bản thân không bằng các bạn học khác. Khi đọc truyện mình cũng cảm thấy rất sảng khoái vì những màn nữ chính thể hiện tài năng hay những lúc nam chính tự vả bôm bốp vào mặt mình. Đúng thật là thanh xuân! 
Nam phụ Thẩm Nghi Hành cũng rất đáng yêu, tuy đất diễn không nhiều nhưng lại chiếm được sự yêu thích của mình vô cùng. Thẩm Nghi Hành chính là nhân chứng sống của câu nói "Yêu thì phải nói cũng như đói là phải ăn" vì đến cuối cùng anh lại không thể nói rõ tình cảm của mình với Lâm Vu mà đánh mất đi cô gái ấy. Tuổi trẻ chính là sẽ có lúc tiếc nuối như vậy, nhưng thật may khi anh vẫn gặp được người cùng mình đi đến hết quãng đường còn lại.
Mình rất thích bộ truyện này của tác giả Dạ Mạn vì nó đã phản ánh một phần hiện thực, ai cũng sẽ có lúc thất bại, cũng sẽ có lúc gục ngã nhưng không vì thế mà chúng ta chùn bước trước tương lai. 


Bình luận truyện