Chào Anh, Bác Sĩ Tần

Chương 4


trước sau

[ Dịch: melbournje ]

***********

Lâm Vu tâm sinh lý phát triển kém hơn các bạn cùng lứa chút xíu, lại là lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, đã vậy còn là trước mặt bạn nam học cùng lớp, sắc mặt cô càng lúc càng xấu hổ, cuối cùng mới bình tĩnh lại. Cô không nói lời gì, quay đầu tiếp tục làm bài tập.

Tần Hành chà xát mặt, đem khăn giấy lau mặt sạch sẽ.

Trong nhất thời, phòng học yên tĩnh. Hắn dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn bóng lưng Lâm Vu. Hôm nay là cuối tuần, cô không mặc đồng phục, mà vẫn như cũ mặc áo ngắn tay cùng quần bò.

Hắn lấy chân của mình đá đá vào ghế bên trên, "Hóa học câu thứ 2 đếm ngược lên đáp án là gì?"

Lâm Vu nhéo nhéo mi, "..."

Cô lấy sách bài tập ra, lật lật vài tờ, xoay người đưa cho hắn lần nữa.

Tần Hành tự nhiên cảm cô đang kiềm chế bực bội, không nói chuyện cùng hắn nữa.

Thật buồn cười, hỏi mượn cô bài tập, mượn sách chơi chơi vậy mà cô đều cho mượn. Hắn xem hết trình tự giải bải tập kia, khép vở lại, nhưng mà không có lập tức trả lại cho cô, ánh mắt rơi vào nhãn vở ở trên quyển vở, trên đó có một chữ viết tinh tế thanh tú.

Lâm Vu.

Hắn lục lọi trong ký ức của mình, không có chút ấn tượng nào với cái tên này. Người phía sau không có động tĩnh. Tần Hành xuất hiện phía sau cũng là ngoài ý muốn, bất quá với Lâm Vu cũng chỉ là một cái chớp mắt.

Gió đêm nhẹ nhàng thổi, trong không khí tựa hồ cũng xen lẫn một chút mùi mồ hôi. Hương vị nam tính của tuổi trẻ để cho người ta tự nhiên phải mặt đỏ tim run. Cô cúi đầu, tóc đuôi ngựa rũ xuống tai trái.

Trong phòng học từng tiếng từng tiếng lật sách xào xạc.

Tần Hành đại vương tử ngồi dung dung ở đằng kia, cùng toàn bộ hoàn cảnh này có vẻ hơi không hợp nhau cho lắm. Hắn lẳng lặng mà nhìn cô, đột nhiên phát hiện một chuyện thú vị.

Tai phải của Lâm Vu có bấm lỗ tai, trường học quản học sinh rất nghiêm, bấm lỗ tai là tuyệt đối không cho phép.

Ờ, mà cô là thiếu nữ ở Miêu tộc mà, tự nhiên sẽ có điểm khác biệt thôi.

Tần Hành bĩu môi, tay mò đến ngăn kéo rút ra cái tai nghe, kết quả lấy ra mấy phong thư, còn có mấy cái hộp màu hồng.

Hắn nhíu nhíu mày, lúc đứng dậy, cái ghế trên mặt đất đổ gây ra tiếng vang chói tai. Mọi người ở hàg trước nghe thấy nên quay đầu lại, từ nhíu mày lại biến thành vẻ kinh ngạc.

"Trạng nguyên" cùng bảng nhãn đều đến đây tự học!

Thứ hai có lớp Anh ngữ, Đào Mạn phân tích xong vài điểm, để mọi người phân chia nhóm trước sau, 2 bàn 4 người luyện tập.

Khương Hiểu cùng Lâm Vu quay người, ghép nhóm vói Tần Hành cùng Tôn Dương.

Tôn Dương cướp lời nói: "Tớ chọn A."

A có thoại ít nhất, cũng dễ nhớ kỹ nhất.

Khương Hiểu bưng lấy sách, nhỏ giọng dò hỏi: "Tớ không có chuẩn bị bài, tớ chọn D nhé?" Hai người cùng nhau nhìn Lâm Vu và Tần Hành.

Phát âm của Lâm Vu là một nhược điểm cực kỳ lớn, giáo viên ở nông thôn trình độ có hạn, việc cô học Anh ngữ đã phải bỏ ra rất nhiều thời gian, phát âm được đại khái chỉ được 70%.

Tần Hành: "Tớ chọn B."

Hắn nhìn về phía Lâm Vu, "Có vấn đề gì không?"

Lâm Vu không có ý kiến. B là người có thoại nhiều nhất.

Tần Hành: "Vậy bắt đầu đi."

Tôn Dương: Do you like traveling?

Khương Hiểu: Sure! I really like it! Travel can widen our knowledge of geography.

Tần Hành: Travel is the best way of pastime. We can enjoy eating various foods and seeing beautiful sceneries.

Lâm Vu: What is your choice? By oneself or tra veling in a group organized by tra vel agencies?

Tần Hành: I prefer by myself. For the single tra veler. For the single tra veler, the greatest advantage is freedom.

Tôn Dương: You are so brave....

Sau năm sáu phút đối thoại, mọi người rất nhanh liền nhớ kỹ, bất quá lần này phát âm ở các trình độ khác nhau, thấy rõ ràng. Bình thường làm bài là một chuyện, mở miệng ra nói lại là một chuyện khác.

Lâm Vu phát hiện, ngữ điệu của Tần Hành chuẩn âm, cùng với người nước ngoài không có mấy khác biệt vậy, cô còn tưởng rằng mình đang nói chuyện với người nước ngoài cơ.

Tần Hành: "Cứ như vậy đi. Mọi người đem câu của mình nhớ thật kỹ, nhớ ngữ pháp đừng sai nhé."

Tôn Dương: "Chưa chắc là đến nhóm chúng ta mà."

Tần Hành nhìn thoáng qua Lâm Vu.

Lâm Vu: "Tôi làm sai gì à?"

Tần Hành: "Dáng dấp của tôi rất đáng sợ sao?"

Ba người khiếp sợ mà nhìn hắn.

Tần Hành: "Bối cảnh trong cuộc đối thoại như vậy mà cậu cũng không nhìn tôi một chút, như vậy chúng ta làm sao mà phối hợp?"

Lâm Vu ngậm thật chặt khóe miệng, cặp mắt kia thanh lãnh cô tịch. Hắn trước sau vẫn bá đạo như vậy. Có hắn ở đây, hắn mãi mãi cũng là "lão đại", không có thay đổi. Hết lần này tới lần khác bắt lỗi nhưng hắn nói không có sai, cô chính là nguyên nhân.

Tròng mắt Khương Hiểu đảo tới đảo lui giữa 2 người, "Chúng ta vẫn là bạn học mới, về sau cố gắng rèn luyện nhiều dần dần sẽ tốt lên thôi..."

Tần Hành liếc qua Lâm Vu.

Khương Hiểu nhìn một, "Tần Hành, làm sao mà tiếng anh của cậu lại tốt như vậy?"

Lâm Vu cũng tò mò, ánh mắt không để lại dấu vết mà nhìn hắn.

Tần Hành nói: "Hồi tớ còn học mẫu giáo, mẹ tớ đăng ký ngay trên mạng cho tớ 1 khóa học, mỗi tuần cũng sẽ cùng người nước ngoài luyện tập giao tiếp."

Khương Hiểu thở dài một hơi, "Hồi cậu học nhà trẻ đã vất vả như vậy rồi sao, còn tớ hồi đấy thì ngày nào cũng chơi."

Lâm Vu đáy mắt lóe lên một tia kinh ngạc rồi biến mất, mới mẫu giái đã học tiếng anh, khó trách phát âm lại tốt như vậy.

Đào lão sư vỗ vỗ tay, "Chuẩn bị xong chưa? Tôi sẽ mời hai nhóm đi lên làm làm mẫu."

Bà nhìn lướt qua phía dưới, "Nhóm của Thẩm Nghi Đình."

Thẩm Nghi Đình là học sinh đại diện lớp Anh ngữ, từ vừa thốt ra khỏi miệng đã khiến các bạn học khâm phục.

Lâm Vu nhìn lướt qua trên bục giảng, hơi nheo mắt. Thẩm Nghi Đình không chỉ có phát âm tốt, lại còn rất tự nhiên qua các hành động, điểm này rất đáng khen.

Đào lão sư nhẹ gật đầu, "Rất tốt. Bốn người phối hợp rất tốt, không có ai phạm sai lầm, mà phát âm của Thẩm Nghi Đình rất thuần khiết."

Thẩm Nghi Đình từ hồi tiểu học đã bắt đầu tham gia mấy cuộc thi tiếng Anh, đã từng đạt giải phát âm tốt nhất, cái bài tập phát âm nho nhỏ hôm nay đối với cô là không đáng kể chút nào.

"Nhóm kế tiếp."

Đào lão sư nhìn một lần quanh lớp, nói: "Lâm Vu -- "

Thời khắc đó, Lâm Vu đứng dậy, ba người kia cũng tự giác đứng lên.

Tôn Dương còn lẩm bẩm một câu, "Chúng ta phải đi! Đen thật lại còn bị gọi lên!"

Có nhóm đầu tiên đã đọc bài, nhóm thứ hai biểu hiện hơi có vẻ bình thường. Ngoại trừ Tần Hành, ba người khác mặc dù đều có thể đọc, bất quá phát âm vẫn thiếu sót một chút, nhất là Lâm Vu.

Đào lão sư nói: "Ngữ pháp đều không có gì sai, cần luyện tập thêm phát âm. Có thể trong các cô cậu có người cảm thấy luyện phát âm là tốn thời gian, còn tôi lại không thấy như thế. Học Anh ngữ không chỉ là để thi cử, nếu bây giờ các em còn có phát âm tốt nữa thì sẽ trợ giúp cho việc học tập sau này."

Lâm Vu lẳng lặng nhìn bảng đen, phát âm tiếng Anh không tốt, cô cũng không cảm thấy có cái gì mất mặt. Mỗi người đều có điểm xuất phát không đồng dạng, chỉ là cô không biết làm sao mới có thể luyện phát âm tốt đây.

Vào giờ nghỉ ngơi giữa tiết, Lâm Vu ngồi chỉnh bài tập, Khương Hiểu ngoẹo đầu, lại gần hỏi nhỏ giọng nói: "Lâm Vu, cậu thích Tần Hành à?"

Lâm Vu sững sờ, "Không có."

Khương Hiểu: "Thế nhưng tớ cứ có cảm cậu đối với cậu ấy cứ là lạ."

"Có à?"

"Cậu không phát hiện đấy thôi, mỗi lần cậu có việc cần nhờ đều chỉ nhờ Tôn Dương."

Lâm Vu: "..."

"Cậu chưa từng chủ động nói chuyện với Tần Hành, như cái lúc vừa nãy ý, giữa hai người một điểm thích ứng cũng không có."

Lâm Vu: "Khả năng là tớ không có thích ứng đi."

Khương Hiểu: "Cậu không cần thẹn thùng, Tần Hành lớn lên so với mấy đứa con trai khác đúng là đẹp hơn một chút, nhìn nhiều sẽ thành quen thôi."

Lâm Vu: "..."

Khương Hiểu: "Đi thôi, đi học thể dục."

Đến cao trung, khóa thể dục thật sự rất xa xỉ. Nam sinh đã sớm chạy đến sân bóng chơi bóng, nữ sinh túm năm tụm ba ngồi trên bãi cỏ nghỉ ngơi. Lâm Vu chạy bộ dọc ở
trên thao trường. Lúc sơ trung trường cũng cô có sân thể thao, chỉ là xếp thành từ những cục đá thôi. Cô rất thích thao trường của nhất trung, nhựa plastic trên đường băng dẫm lên mềm mềm, như tâm trạng đang căng cứng cũng thả lỏng mấy phần.

Khai giảng hơn nửa tháng, các nữ sinh đã tìm được mấy người bạn rồi chia theo bè nhóm, mọi người ngồi cùng một chỗ nói không hết chủ đề.

"Thẩm Nghi Đình, cậu cùng Tần Hành học chung nhiều năm rồi à?"

"Hồi sơ trung học chung một lớp."

"Nghe nói, cậu ấy hồi sơ trung nhận được rất nhiều thư tình?"

"Đúng vậy đấy."

"Vậy cậu ấy có thích ai không?" Thẩm Nghi Đình híp mắt, nhìn qua thao trường, lắc đầu.

"Đầu tuần lúc tớ trực nhật phát hiện trong ngăn kéo bàn học của cậu ấy có thư tình với hộp quà."

Thẩm Nghi Đình im lặng, ánh mắt lại liếc về Lâm Vu, một mình cô đã chạy ba vòng.

"Thể lực Lâm Vu thật tốt."

"Đương nhiên, nhà cậu ấy ở trên núi, nghe nói đi học phải trèo đèo lội suối."

"A! Khổ cực như vậy sao!"

...

Lâm Vu chạy hơn mười phút, cũng không cảm thấy mệt mỏi, chuyện này đối với cô là chuyện nhỏ mà thôi. Cô đi rửa mặt, trên đường trở về, gặp phải Thẩm Nghi Hành.

Thẩm Nghi Hành đi tới, "Học thể dục à?"

Lâm Vu dùng tay lau lau nước trên mặt, giờ phút này có mấy phần chật vật.

Thẩm Nghi Hành nở nụ cười, trùng hợp trong túi còn có nửa túi khăn giấy, liền đưa cho cô.

"Lau mặt đi này."

Lâm Vu rút ra một hai tờ, "Cảm ơn anh."

"Đúng rồi, có cái này cho em." Hắn từ trong túi xuất ra một cái túi đen

"Cái gì đây?"

"mp3, có thể dùng để nghe, luyện âm. Trong này cũng có từ điển Anh - Hán."

Lâm Vu thanh âm nhẹ đi mấy phần, "Cái này rất đắt à?"

"Không đắt, thao tác rất đơn giản, em xem hướng dẫn sử dụng một chút liền biết dùng thôi."

"Cảm ơn anh." Lâm Vu nắm vuốt cái túi, lòng bàn tay nặng trĩu.

Thẩm Nghi Hành ôn hòa cười một tiếng, "Cũng là anh quên."

Hôm nao vẫn là cần mua cho cô một cái điện thoại di động để tiện liên lạc.

"Anh đi đây."

Lâm Vu yên lặng đứng ở đằng kia, đưa mắt nhìn thân ảnh của hắn. Cách đó không xa, Khuất Thần cùng Tần Hành mua nước từ canteen trở về, hai người đều thấy được một màn này.

Khuất Thần: "Tớ không nhìn lầm chứ. Lâm Vu cùng Thẩm Nghi Hành có quen sao?"

Tần Hành như suy nghĩ điều gì.

Khuất Thần: "Hai người bọn họ quan hệ như thế nào đây?"

Tần Hành: " Làm sao tôi biết được."

Khuất Thần: "Cậu không biết á?"

"Ngồi sau Lâm Vu hơn nửa tháng, cậu không quan tâm bạn học của mình như vậy sao? Đã thế lại còn là mỹ nữ."

Tần Hành hừ một tiếng, "Đi mà hỏi."

Khuất Thần: "Là tôi đang quấy rối ông đấy à?"

Nhưng mà Khuất Thần không biết, cái mỹ nữ kia căn bản không để ý tới bạn hắn.

Sau này, Lâm Vu bắt đầu dùng cái máy mp3 mà Thẩm Nghi Hành đưa cho để học tiếng Anh, mỗi ngày cô sẽ tìm nơi hẻo lánh để đọc. Phát âm mặc dù không phải một hai lần là khá lên được ngay, bất quá cô rốt cuộc cũng hiểu vì sao mà chú Thẩm dì Thẩm, còn có Hách chủ nhiệm lúc trước đều khuyên nàng đến học ở Tấn Thành. Nơi này với nông thôn hoàn toán khác biệt.

Thời gian trôi qua, Lâm Vu đã ở Tấn Trung được 1 tháng, đồng thời được đón quốc khánh nên có 7 ngày nghỉ. Cô chuẩn bị về nhà, người Thẩm gia đưa cô trở về, cô cự tuyệt không được.

Vào tháng 9 khi đang học tiết cuối, giáo viên địa lý giảng xong bài liền báo tan học. Trong phòng học trong nháy mắt liền vang lên tiếng nói. Lâm Vu thu cặp sách, chọn lấy mấy quyển sách chuẩn bị đi về nhà.

Khương Hiểu kinh ngạc hỏi: "Cậu đọc nhiều sách như vậy sao?"

Lâm Vu: "Học trưởng năm hai, năm ba đem sách cho tớ mượn, tớ muốn mau chóng xem hết."

Quốc khánh xong, cô muốn tham gia khóa Hóa học thi đua, về sau mỗi tuần đều muốn bớt thời gian cùng học trưởng học tỷ giúp nhau học tập.

Khương Hiểu nhìn trong mắt Lâm Vu thấy có bao nhiêu cố gắng."Thế nhưng nhiều sách như vậy, cậu đeo trên lưng đi rất nặng đấy."

Lâm Vu cười: "Trước kia đi học tớ cũng đeo trên lưng rất nhiều đồ vật mà, có đôi khi tại sẽ hái rau dại, còn có hoa quả trên cây nữa."

Khương Hiểu yên lặng lại cầm hai quyển sách để vào trong cặp.

Phía sau truyền đến tiếng nói của Tôn Dương: "Tớ không mang theo sách, ngày mai nhà tớ sẽ lái xe đi Hàng châu."

Khương Hiểu: "Đi Tây Hồ sao?"

Tôn Dương: "Mẹ tớ định đi theo lộ tuyến, Tây Hồ đến Ô trấn."

Tần Hành: "Mẹ cậu thật dũng cảm đấy."

Khương Hiểu nhìn xem Tôn Dương, "Kỳ thật tớ cảm thấy Tần Hành nói cũng không sai."

Tôn Dương nhìn hướng Lâm Vu, "Bây giờ thời tiết lãnh đạm, chạng vạng tối đi dạo Tây Hồ một chút hẳn là rất hài lòng. Tớ cảm thấy rất khá."

Lâm Vu gật gật đầu, cô chưa từng đi địa phương nào, nhưng cô biết câu nói "Bên trên có thiên đường, bên dưới có Tô Hàng", nhất định Tây Hồ hẳn là rất đẹp.

Tần Hành nhìn cô một cái, cười khẽ một tiếng, nụ cười kia không nói ra được là hương vị gì.

Hắn quơ lấy cặp sách của mình rồi đi, bên trong chỉ có một cuốn Toán Học.

"Đi nhé, hẹn gặp lại."

Lâm Vu: "..."

Khuất Thần đợi Tần Hành nửa ngày ở cửa, "Vừa rồi mấy người các cậu nói cái gì đó?"

Tần Hành liếc qua đằng sau ba người kia, lại nhìn thấy Lâm Vu cái kia nhét sách muốn nổ cả cặp, quả thực khó có thể tưởng tượng, cô đeo cặp sách 20kg vừa đi vừa về mỗi ngày.

Khuất Thần làm mặt thần bí, "Tớ nghe được một bí mật."

"Bí mật gì?"

"Lâm Vu được Thẩm gia an bài đến trường học."

Tần Hành: "Hả?"

"Cậu có nhớ hồi nhỏ Đình Đình bị bắt cóc không?"

Tần Hành gật đầu một cái. Chuyện này lúc ấy náo thật lớn.

"Chuyện này thì liên quan gì tới chuyện của Lâm Vu?"

Khuất Thần nhíu mày, "Là mẹ của Lâm Vu cứu được Đình Đình, Thẩm gia hình như là báo ân, đem Lâm Vu đến đây học."

Bước chân Tần Hành dừng lại, "Thẩm gia cứ như vậy mà báo ân sao?". Đôi giày trên chân Thẩm Nghi Đình kia bằng phí sinh hoạt tận một học kỳ của Lâm Vu đi.

*************

Hách chủ nhiệm: Thời trung học cấm chỉ hết thảy yêu sớm, nếu để cho tôi phát hiện ai yêu sớm, mời gia đình + bản kiểm điểm 3000 chữ!

Tần Hành: Hách chủ nhiệm, vậy nếu là thích một người thì sao?

Hách chủ nhiệm: Để trong lòng! Thi đại học xong hẵng nói. Mà trò thích ai?

Tần Hành: Vấn đề này xem ra phải để trong lòng hơi dài.

********

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện