Tần Y lúc ba tuổi đi học nhà trẻ, Chu Tư Mộ đã tám tuổi, đã là tiểu học lớp 2.
Tháng chín, sáng sớm ở nhà họ Tần một mảnh hỗn loạn.
"Y Y, ăn nhanh không ba mẹ đi làm muộn mất." Lâm Vu nhìn đồng hồ trên tường, đứa nhỏ này một bát bát cháo ăn hai mươi phút.
Tần Hành thay xong quần áo, đi tới, "Làm sao còn chưa ăn nổi nửa bát?" Anh cầm lấy thìa, định đút cho con.
Tần Y: "Y Y khẩu vị không được tốt."
Tần Hành bật cười, "Muốn đến bệnh viện kiểm tra chút không."
Tần Y: "Muốn muốn!"
Lâm Vu giật giật khóe miệng, "Anh đừng lại để bị con lừa. Quên đi, không ăn thì không ăn vậy." Đến nhà trẻ vẫn còn được uống sữa.
Tần Y học ở nhà trẻ quốc tế, ở ngay đầu phố đối diện nhà bọn họ, đi một chút là đến.
Tần Hành lái xe, tiện đường đưa con đi nhà trẻ.
Vừa lên xe, Tần Y liền bắt đầu nói thầm, "Ba mẹ, con lúc nào có thể lớn lên?"
Lâm Vu đang giúp con buộc tóc, "Mười năm nữa."
Tần Y đào bắt đầu đếm, "Một năm, hai năm, ba năm..."
"Không phải đếm, mà là mười năm nữa."
Tần Y im lặng một chút, nghiêm túc nói: "Con không thích đi học nhà trẻ."
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Vu: "Thế nhưng các bạn nhỏ đều phải đi nhà trẻ, không thì làm có thể có kiến thức bây giờ?"
Tần Y thở dài một hơi: "Con muốn cùng anh Mộ Mộ lên tiểu học."
Tần Hành: "Ba năm sau, con sẽ lên tiểu học. Đừng có gấp."
Tần Y nhìn xem ba, "Sao ba mẹ không sinh con bằng tuổi anh Mộ Mộ chứ? Như vậy có thể cùng nhau đi học rồi?"
Thật tức giận mà!
Tần Hành như bị đả kích, "Ba mẹ lúc còn trẻ, rất nghiêm túc học tập, cho nên kết hôn muộn."
Tần Y lờ mờ gật gật đầu.
Lâm Vu hé miệng cười không ngừng.
Đến cửa nhà trẻ, Lâm Vu đem con đưa vào, đến cửa phòng học.
Tần Y nắm tay của mẹ, chết sống không chịu buông. "Mẹ, mẹ thật nhẫn tâm đem con mỗi ngày đều bỏ ở nơi này sao? Mẹ —— "
Lâm Vu có đôi khi thật rất nghi hoặc, Tần Y tính tình như này đến cùng là giống ai? Cô cùng Tần Hành khi còn bé đều không phải dạng này.
"Chờ ra về bà nội tới đón con."
Tần Y kìm nén khóe miệng, "Trẻ con một chút nhân quyền cũng không có." Nói xong, con bé quay người tiến vào phòng học.
Lâm Vu trở lại trên xe, ngồi vào trên ghế phụ. "Sau này con có thể làm diễn viên, cảm xúc khống chế vừa đủ."
Tần Hành cười không ngừng, "Hiện tại trẻ con không giống thời đó, học hỏi lại nhanh, ngôn ngữ biểu đạt của Y Y so với bạn cùng tuổi tốt hơn nhiều, cho nên có đôi khi sẽ rất khoa trương."
Lâm Vu nghiêng đầu, "Đây có phải hay không là cùng trẻ em lớn tuổi hơn tiếp xúc nhiều?"
Tần Hành nhíu nhíu mày, "Khả năng đi. Tư Mộ cũng trưởng thành sớm vô cùng."
Lâm Vu cười cười, "Em ngược lại cảm thấy Tư Mộ càng ngày càng chững chạc. Đúng, cuối tuần Khương Hiểu hẹn chúng ta đến Lăng Nam Ảnh Thị thành đi dạo."
Tần Hành: "Em ngược lại là thích tên tiểu tử kia."
Lâm Vu hé miệng, "Nó cũng rất chiếu cố Y Y mà."
Tần Hành không nói.
Hai nhà quan hệ tốt, Tần Y có đôi khi sẽ ở nhà Chu, mà Chu Tư Mộ cũng tương tự sẽ qua đêm ở nhà Tần.
"Như này cũng rất tốt, tựa như anh cùng Thẩm Nghi Đình, Khuất Thần khi bé, vẫn là thật náo nhiệt."
Tần Hành lườm cô một chút, "Bọn anh chỉ đơn thuần là bạn bè. Anh khi còn bé cũng sẽ không giống Chu Tư Mộ, tuổi còn nhỏ mà đã biết làm thân với con gái như thế."
Lâm Vu không nói, đoán chừng bác sĩ Tần lại đang kìm nén một đám lửa.
Sáng sớm thứ bảy, hai nhà riêng phần mình lái xe cùng đến Lăng Nam.
Đến Lăng Nam xong, bọn họ ở trong một biệt thự, thu dọn phòng một chút.
Chu Tư Mộ cùng Tần Y ở phòng khách chơi.
Tần Y trong khoảng thời gian này đang mê muội đất nặn, mỗi ngày chơi đều không chê dính. "Anh Mộ Mộ, anh bóp thử một cái xem."
Chu Tư Mộ nhìn tay cô bé toàn thứ gì, hoàn toàn nhìn không ra là cái gì. Anh mỉm cười, "Em nặn ba mình sao?"
Tần Y hì hì cười một tiếng, "Ba em không có đẹp mắt như vậy."
Chu Tư Mộ: "Để hình dung nam sinh không thể dùng đẹp mắt."
Tần Y: "Vậy dùng cái gì?"
Chu Tư Mộ: "Anh tuấn."
Tần Y: "Anh tuấn? Handsome? Em biết. Em học qua tiếng Anh rồi." Cô đây chỉ là không có cái đuôi, nếu không thì đang bắt đầu vẫy vẫy rồi.
Chu Tư Mộ cười, "Đúng."
Tần Y khéo léo chơi đất nặn, Chu Tư Mộ mở cặp ra, lấy sách mang theo người.
"Anh Mộ Mộ, tiểu học chơi rất vui sao?"
"Không giống ở nhà trẻ đâu, tiểu học phải có kỷ luật, mỗi ngày còn có bài tập về nhà."
Tần Y trầm mặc một lát, không nói chuyện.
Chu Tư Mộ: "Em không cần phải sợ, tiểu học cũng rất tốt."
Tần Y: "Anh Tư Mộ, anh phải học tập thật giỏi, tương lai em đi học, anh giúp em làm bài tập có được hay không? Em không thích làm bài tập."
Chu Tư Mộ: "..."
Lúc mấy người đi ra, liền nhìn thấy cảnh tượng này. Chu Tư Mộ lưng thẳng tắp, cúi đầu đọc sách. Tần Y ngồi ở bên cạnh Chu Tư Mộ chơi đất nặn.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Vu cảm khái: "Mộ Mộ càng lúc càng giống ba."
Khương Hiểu gật đầu, "Khi còn bé rõ ràng nghịch ngợm như vậy, hiện tại giống Tu Lâm như đúc."
Lâm Vu nhẹ nhàng mở miệng, "Mộ Mộ Y Y, rửa tay, chúng ta ra ngoài ăn cơm."
Tần Y cầm đất nặn chạy tới.
Tần Hành ôm lấy con, "Nặn cái gì đây?"
Tần Y: "Ba đoán xem?"
Tần Hành quan sát tỉ mỉ, "Không giống ba, ai vậy."
Tần Y dương dương đắc ý, "Là anh Mộ Mộ anh tuấn nha."
Đám người: "..."
Tần Hành nhìn về phía Chu Tư Mộ, Chu Tư Mộ sờ mũi một cái, nhìn về phía Lâm Vu, "Dì, chúng ta đi chỗ nào ăn cơm?"
Lâm Vu: "..."
Tần Y bắt đầu lên lớp chồi, hỏi qua mẹ,
Lâm Vu cùng Tần Hành mời cho con bé một giáo viên dạy dương cầm.
Tần Y rất thích dương cầm, về sau nhà Tần nhờ người, để Tần Y học giáo sư Trương ở học viện nghệ thuật, giáo sư Trương khen con bé có tài năng âm nhạc.
Chỉ một thời điểm, con bé đã có thể một mình đánh một khúc dương cầm, còn tham gia biểu diễn trên đài truyền hình.
Cháu gái cũng không tiếp tục tinh nghịch, càng ngày càng duyên dáng yêu kiều. Bà Tần thích không chịu được, mấy năm này, bà cùng Lâm Vu ở chung đặc biệt tốt.
Lâm Vu đứa nhỏ này hiếu thảo, lại quan tâm trưởng bối. Cô cùng Tần Hành cũng thường xuyên tới thăm bọn họ, cũng mua cho bọn họ không ít đồ. Mặc dù bọn họ cũng không thiếu, nhưng có thể thấy được tâm ý của con cái.
Mùa hè năm đó Tần Y tham gia chương trình tìm kiếm tài năng của đài truyền hình.
Trong nhà người thân đều tới ủng hộ.
Chu Tư Mộ cũng tới, lúc này đã cao gần bằng ba mẹ. "Dì, chú, ba mẹ ta hôm nay bận rộn công việc, một mình con tới."
Lâm Vu đáp, "Y Y vừa rồi còn hỏi con có tới hay không đấy?"
"Con đi xem con bé một chút."
Chu Tư Mộ đi vào hậu trường, nhìn thấy Tần Y đang đang nói chuyện cùng bạn, tựa như không khẩn trương.
"Y Y —— "
"Anh Mộ Mộ, anh đã đến rồi sao."
"Một lát nữa không được khẩn trương nhé."
"Không có vấn đề."
Chu Tư Mộ nhàn nhạt cười một tiếng, đưa tay sờ soạng mái tóc dài của cô.
Ngày đó Tần Y độc tấu đàn dương cầm, thật làm người ta giật mình không thôi, nhạc Mozart được đánh bởi một cô bé sáu tuổi, tâm lý bình tĩnh, tiếng đàn như nước chảy mây trôi.
Nhà Tần mặc dù biết Tần Y có tài năng trong phương diện này, nhưng không nghĩ lại tốt như vậy.
Ông Tần nghi hoặc: "Đây rốt cuộc giống ai? Nhà chúng ta mấy đời đều không có ai giỏi âm nhạc."
Bà Tần cười: "Y Y thỏa mãn đứa con gái trong mơ của tôi, trước đây tôi muốn có đứa con gái như này."
Tần Hành nghiêng đầu nhìn Lâm Vu: "Giống Lâm Vu đó. Người tộc Miêu năng ca thiện vũ, có tố chất âm nhạc."
Lâm Vu có chút nhếch miệng.
Tần Hành đè ép thanh âm, "Tần Y lại được nhờ, đi thi không chỉ có thể thêm điểm, còn có di truyền tài năng từ mẹ."
Lâm Vu kỳ thật hoàn toàn không biết nốt nhạc, ca hát đều là theo cảm tính. "Tần Hành, nếu Y Y thích học đàn, để con bé tiếp tục học đi."
"Anh cũng nghĩ như vậy."
Hai người đều là người từng trải, bọn họ tin tưởng vững chắc học cái gì chỉ cần mình cảm thấy hứng thú, có thể kiên trì, làm cái gì đều sẽ hạnh phúc.
Tần Y vẫn rất ổn, học tập không hề giống Tần Hành cùng Lâm Vu năm đó, bất quá thành tích cấp 2 cũng top 50.
Chu Tư Mộ luôn cảm thấy con bé không có quá quan tâm, mỗi lần trước kì thi, anh đều phải ôn tập với cô bé.
Lúc Tần Y học lớp 9, Chu Tư Mộ đã học đại học P.
Hai người mỗi tuần đều sẽ gọi điện thoại.
"Tư Mộ, thứ bảy em muốn đến thành phố S xem biểu diễn dương cầm."
"Không phải cuối tuần em thi cấp ba sao?"
"Không có vấn đề."
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hiện tại muốn đậu Nhất Trung phải nằm trước số 1000 mới có cơ hội."
"Anh đừng đặt áp lực trước khi thi cho em có được hay không?"
"Nếu như em thi không đậu Nhất Trung, anh tốt nghiệp đại học xong sẽ không ở trong nước nữa."
Tần Y: "..."
Chu Tư Mộ: "Được. Em suy nghĩ thật kỹ."
Cúp điện thoại, Tần Y ỉu xìu xìu ngồi ở phòng khách.
Bà Tần gọi cô vài câu, cô đều không có nghe thấy. "Y Y, ăn trái cây."
"Vâng, bà nội."
Bà Tần lo lắng mà nhìn cô.
Chờ đến thứ bảy tuần sau, người nhà Tần thấy cô căn bản không có đi ra ngoài như dự định.
Tần Hành nhăn nhăn mi, "Không phải muốn đến thành phố S sao?"
Tần Y: "Đến lúc nào rồi, con nào có tâm tư đó chứ, phải giành giật từng giây để học tập. Thi không đậu Nhất Trung, sẽ làm mất mặt ba mẹ mất."
Tần Hành nhíu mày, trong lòng tự hào, "Thả lỏng là được, bamẹe tin tưởng con."
Chờ anh cùng Lâm Vu nói chuyện, anh đem chuyện này kể cho cô. "Y Y thật càng ngày càng hiểu chuyện."
Lâm Vu cười: "Tư Mộ không cho con bé đi, bắt ở nhà ôn tập."
Tần Hành: "..." Ngực đau nhức.