Chẳng mấy chốc đã đến thành phố Scopter, bắt taxi đến khách sạn sau đó làm thủ tục nhận phòng.
Vào phòng Hạ Du Nhiên thay giày, đem đống hành lý để lên sô pha rồi nhanh chóng ngã lưng xuống giường.
Đem điện thoại ra kiểm tra một chút, cô bỗng thấy một loạt những tin nhắn Linh Lung.
“Du Nhiên, dạo này cậu thế nào rồi? Sang đấy đã quen chút nào chưa?”
"Hạ Du Nhiên cậu đâu rồi?"
Nhận được tin nhắn của Linh Lung không khỏi khiến Du Nhiên vui vẻ, hai người là bạn thân từ cấp ba.
Lúc đi học Linh Lung rất nhút nhát, lại còn là người hướng nội bình thường cô ấy thường sẽ lủi thủi một mình đi đi về về.
Mọi người đều nói cô ấy lập dị, suốt khoảng thời gian đi học đều không có lấy một người bạn.
Đến năm lớp 11, khi Hạ Du Nhiên chuyển trường đến Vinh Diệu cô ấy mới có người bạn đầu tiên.
Cô và Linh Lung trở thành bạn của nhau cũng nhờ một sự việc rất tình cờ.
Hôm đấy khi Linh Lung đến tháng, nhưng lại không mang theo băng vệ sinh.
Cô ấy một mình trốn trong nhà vệ sinh rất lâu không dám ra ngoài, cũng không biết phải làm sao.
Hạ Du Nhiên đang rửa tay bỗng nghe thấy tiếng thút thít của ai đó, bước đến cửa nhà vệ sinh.
“Bạn gì ơi, bạn không sao chứ? Có cần mình giúp gì không?”
Rất lâu không thấy ai trả lời, đang không biết phải làm sao thì người trong nhà vệ sinh dùng giọng lí nhí nói “Mình đến tháng…cậu..cậu…có thể giúp mình mua một bịch băng vệ sinh không?”
Hạ Du Nhiên thở phào một hơi.
“À…cậu đừng lo lắng, vừa hay trong balo của mình có băng vệ sinh dự phòng, mình lấy cho cậu dùng tạm”
Rất nhanh Hạ Du Nhiên đã trở lại nhà vệ sinh, trên tay cầm một bịch băng vệ sinh được bọc cẩn thận.
Người trong phòng vệ sinh nhận lấy dè dặt nói tiếng cảm ơn.
Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh Linh Lung cứ luôn đi theo phía sau của Hạ Du Nhiên, không khỏi lấy làm lạ.
Đến hành lang của lớp học, Hạ Du Nhiên thật sự không nhịn được nữa quay đầu lại đi về phía của Linh Lung đang đứng phía sau mình.
“Bạn à, bạn có chuyện gì muốn nói với mình sao?” Hạ Du Nhiên nhìn cô gái đang cúi đầu hỏi.
“Mình...mình...có thể làm bạn với cậu được không?”
Linh Lung dùng giọng lí nhí hỏi, hai bàn tay nắm chặt vào mép váy đồng phục, đưa mắt nhìn Hạ Du Nhiên.
Rất lâu không thấy Hạ Du Nhiên phản ứng cứ ngỡ sẽ bị từ chối nên gương mặt có chút thất vọng.
Hạ Du Nhiên lúc này chăm chú nhìn vào cô bạn đang đứng đối diện, dáng người cô ấy nhỏ nhắn và có chút gầy gò, mắt đeo một cặp kính cận dày, tóc được cột đuôi ngựa gọn gàng.
Thoạt nhìn không giống học sinh cấp ba mà cứ ngỡ là học sinh cấp hai, thần thái có chút thiếu tự tin.
Hạ Du Nhiên đưa bàn tay mình ra, vui vẻ nói.
“Được chứ, mình rất vui nếu được làm bạn cùng cậu”.
Từ sau ngày hôm đó hai người đã trở thành bạn thân của nhau,