Trong phòng khách sạn một người phụ nữ thân hình lả lướt đứng trước cửa nhìn ra cảnh đêm, trên tay lắc lư ly rượu vang đỏ.
Monica không nghĩ tới Trần Tuấn thật sự tuyệt tình như vậy, cô ta đã hạ mình cầu xin vậy mà anh ta vẫn không có một tia dao động.
Những năm nay cùng Trương Khải sang Mỹ, cuộc sống của cô ta có thể nói là sung sướng.
Hàng ngày dạo phố, mua sắm, lúc nào cũng ăn ở nhà hàng xa hoa đắt đỏ.
Chỉ tiếc gia đình anh ta luôn không vừa mắt cô , luôn tìm cách bắt bẻ.
Đi theo Trương Khải 5 năm chỉ có thể dùng thân phận người tình của anh ta, tham gia tiệc của giới thượng lưu đôi lúc còn bị những tiểu thư danh giá kia cợt nhã.
Người tham vọng như cô ta sao có thể cam tâm sống như vậy, cho nên bất chấp sự níu kéo của Trương Khải cô ta trở lại Bỉ tìm Trần Tuấn.
Vì tập đoàn AJ của anh ta đã ngày càng lớn mạnh, hơn hết cô tin chắc Trần Tuấn sẽ một lần nữa chấp nhận cô ta.
Với tình huống như hiện tại, cô ta chỉ còn cách tìm biện pháp khác.
Cầm lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường bấm một dãy số, điện thoại nhanh chóng có người bắt máy cô ta cùng người trong điện thoại trò chuyện khá lâu.
Sau khi tắt máy, miệng nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Bên này Hạ Du Nhiên đang trên máy bay đến Scopter, ngồi bên cạnh cô là Trần Tuấn.
Cả hai không ai nói với nhau câu nào, chỉ tập chung vào việc của mình.
Hạ Du Nhiên lôi quyển sách trong balo ra đọc để giết thời gian, còn Trần Tuấn bên này thì cắm mặt vào laptop xử lý công việc.
Trợ lý Lâm vốn sẽ cùng đi chuyến khảo sát lần này nhưng đột nhiên có việc phải để anh ta ở lại xử lý, cuối cùng chỉ còn lại hai người là cô và Trần Tuấn.
Đọc sách được một lúc, Hạ Du Nhiên lơ đãng nhìn sang hướng Trần Tuấn.
Ánh sáng từ màn hình hắt lên mặt anh ta, từ góc độ của Hạ Du Nhiên nhìn sang là chiếc mũi cao, cặp lông mi dài, sườn mặt có chút góc cạnh khiến cho anh có phần nghiêm nghị.
Hạ Du Nhiên thầm nghĩ trên mạng quả nhiên nói không sai “đàn ông quyến rũ nhất là khi đang tập trung làm việc”.
Cô bỗng cảm thấy Trần Tuấn quả thật cũng rất đẹp trai.
Như cảm nhận được ánh mắt ai đó đang nhìn mình, Trần Tuấn đột nhiên buông đống tài liệu đang cầm trên tay xuống, quay sang Hạ Du Nhiên.
Bốn mắt giao nhau, Hạ Du Nhiên có chút chột dạ lập tức cầm lấy quyển sách tiếp tục đọc.
“Quyển sách đó hay không?” Trần Tuấn lên tiếng hỏi.
“Ừm” Hạ Du Nhiên hắng giọng, mắt nhìn chăm chăm quyển sách trong tay “Cũng tạm, chắc là thua xa sách trên giá của anh”.
“Vậy sao?” Trần Tuấn chống cằm, nhìn cô nói “Tôi tưởng là nó hay lắm, đến mức em phải đọc xuôi rồi lại đọc ngược” tay chỉ về hướng quyển sách cô đang cầm trên tay.
Hạ Du Nhiên theo hướng ngón tay đang chỉ của Trần Tuấn nhìn xuống phát hiện quyển sách trên tay vậy mà lại bị ngược.
Cảm giác quẫn bách cùng ngại