Trần Tuấn lái xe rất lâu trên đường anh cũng không biết bản thân rốt cuộc đã lang thang như thế trong bao lâu.
Đang miên man suy nghĩ, anh bỗng phát hiện bản thân vậy mà lại lái xe đến trường của Hạ Du Nhiên.
Hạ kính xe xuống anh móc ra một điếu thuốc lá, châm lửa rít một hơi thật sâu.
Ánh mắt anh nhìn ra khung viên xa xa, miệng thả ra một làn khói trắng.
Vì là buổi tối nên khung viên trường khá ít người, thêm vào đó góc anh đang đứng cũng là một góc khuất trong trường nên chẳng có ai qua lại.
Đang cúi đầu châm thêm một điếu thuốc khác, thì một bóng dáng nho nhỏ xuất hiện trước mắt anh.
Hạ Du Nhiên ngồi trên một chiếc ghế đá, trên tay cầm một cây kem, miệng không ngừng nghêu ngao hát.
Sau đó là một loạt những hành động kỳ lạ mà Trần Tuấn chưa từng thấy qua.
Bỏ miếng kem cuối cùng vào trong miệng, cô đứng lên khỏi ghế đá que kem vào thùng rác gần đó.
Sau đó đứng lên làm một loạt các động tác khởi động, đột nhiên cô đưa tay làm hình khẩu súng chĩa vào chú chó gần đó nói.
“Đứng im, giơ hai tay lên.
Anh đã bị bắt vì tội làm mất vệ sinh nơi công cộng”.
Chú chó đang đi vệ sinh bên gốc cây bỗng dừng động tác, nhìn chầm chầm vào Hạ Du Nhiên sau đó hoảng sợ co dò bỏ chạy.
Bên này Trần Tuấn bật cười thành tiếng, cứ thế anh dõi theo hành động của Hạ Du Nhiên cho đến khi cô xoay người trở lại ký túc xá.
Còn Hạ Du Nhiên cứ vô tư ngâm nga hát và làm đủ trò mà không hề phát hiện đang có một đôi mắt tràn đầy ý cười đang dõi theo mình.
Trở về ký túc xá, cô không thấy bóng dáng Hân Dinh đâu, đang cảm thấy nghi hoặc bỗng có tiếng nôn ọe từ nhà vệ sinh truyền đến.
Hạ Du Nhiên nhanh chóng tiến vào xem thử thì thấy Hân Dinh sắc mặt nhợt nhạt đang ôm bồn cầu không ngừng nôn khan.
“Cậu không sao chứ? Sao sắc mặt kém như thế?” Hạ Du Nhiên đưa tay vuốt lưng cô ấy, trên mặt thể hiện sự lo lắng.
“Mình không sao, có thể là do dạo gần đây ăn uống không khoa học nên dạ dày có chút khó chịu” Hân Dinh một bên xả nước đáp.
“Nếu thật sự không khỏe ngày mai mình cùng cậu đi bệnh viện, đừng để bệnh nặng mới đi khám”
Nhìn thấy sắc mặt cô ấy nhợt nhạt Hạ Du Nhiên vào bếp mang ra một ly nước ấm.
“Không cần phiền phức như vậy đâu chỉ là bệnh vặt thôi, uống thuốc vào là khỏi.
Cậu đừng lo lắng, với lại dạo gần đây cậu bận rộn như thế.
Tuần sau lại còn phải đi khảo sát chắc chắn không có thời gian.
Cậu nên nghỉ ngơi nhiều vào”
Hân Dinh nhận ly nước từ tay Hạ Du Nhiên đáp.
Nghe Hân Dinh nhắc đến mới nhớ, vậy mà