Mặc dù không biết Ôn Giản Ngôn muốn làm gì nhưng Tô Thành vẫn nhanh chóng thực hiện mệnh lệnh của hắn.
Thoáng chốc, trời đất quay cuồng, khung cảnh trước mặt đột nhiên biến hóa.
Ánh đèn chuyển từ màu nhạt sang đậm, màu máu đỏ tươi bao phủ khắp đất trời.
Ngay giây tiếp theo, bất kể là đám người giấy trắng bệch mỉm cười hay là bà Văn mặt mày u ám đều biến mất khỏi tầm mắt.
Hành lang trước mặt quanh co trống trải.
Tô Thành kinh hồn đứng im tại chỗ thở gấp, vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra.
Anh ta quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn bên cạnh.
Chỉ thấy đối phương cũng lùi về sau hai bước như thể mất sức rồi dựa lưng vào tường.
Ôn Giản Ngôn vươn tay lau mồ hôi lạnh trên trán, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trò bịp phô trương thanh thế vẫn có hiệu quả...
Âm thanh nhắc nhở máy móc của hệ thống vang bên tai:
[Ting! Mức độ sửa đổi cốt truyện hiện tại: 65% Thưởng tích phân: 20000]
Ôn Giản Ngôn:???
Đùa nhau đấy à? Hắn cảm thấy mình có làm cái quái gì đâu! Tại sao mức độ sửa đổi cốt truyện lại tăng một cách khó hiểu như vậy!
Hơn nữa dựa theo kinh nghiệm của hắn, tiến độ cốt truyện sửa đổi vượt quá 60% cực kỳ nguy hiểm, rất dễ xuất hiện những chuyện chẳng lành...
Đúng lúc này, âm thanh hệ thống quen thuộc lại vang lên:
[Ting! Phát hiện độ lệch cốt truyện đã đạt đến ngưỡng, phó bản đang tạo ra những thay đổi không thể kiểm soát!]
[Đang mở cốt truyện mới...]
[Đếm ngược thời gian phó bản dị hóa: 20:00]
Ôn Giản Ngôn: "..."
Ha ha.
Con mẹ mày, tao biết ngay mà.
"Chúng..."
Tô Thành hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, có chút bối rối hỏi Ôn Giản Ngôn: "Tại sao chúng ta lại quay về đây?"
Chẳng phải đây chính là nơi nguy hiểm nhất trong toàn bộ phó bản sao?
"Bởi vì mấu chốt qua cửa nằm ở chỗ này."
Ôn Giản Ngôn nhìn Tô Thành, chậm rãi lắc lắc bả vai cứng đờ vì căng thẳng quá độ: "Hơn nữa...!anh nghĩ trong tình huống vừa rồi chúng ta còn chỗ nào khác để chạy sao?"
Tô Thành: "..."
Mặc dù không muốn thừa nhận chút nào, nhưng bạn nói chuẩn vãi.
"Nhưng...!Cậu không sợ đem bà Văn và những người khác kéo đến đây sao?" Tô Thành tiếp tục hỏi.
"Đây chính là nơi bà Văn dùng để luyện bình, anh tưởng bà ta sẽ tiến vào chắc?" Ôn Giản Ngôn đứng thẳng người: "Hơn nữa, nếu bà ta thật sự đi vào thì còn gì tuyệt bằng.
Dù sao trong này vẫn còn một đám streamer giết người đỏ mắt, chỉ cần đến thời điểm đó dùng chút thủ đoạn dẫn dắt hai bên gặp nhau, vậy thì chúng ta có thể an toàn chạy thoát ra ngoài."
Tô Thành: "..."
Vãi chưởng, bạn nham hiểm thật đấy.
Đúng lúc này, Tô Thành như nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt bỗng chuyển xuống cánh tay đang buông thõng kia của Ôn Giản Ngôn.
Giờ phút này tay áo đối phương đã tự động hạ xuống, che khuất ký hiệu hoa văn quỷ dị phía dưới.
Anh ta nghi ngờ hỏi:
"Lại nói...!thứ cậu vừa cho bà Văn xem là gì vậy?"
Mặc dù Tô Thành không phải kiểu người cực kỳ chú ý đến việc trên da bạn đồng hành có dấu vết đặc biệt không, nhưng nếu trước kia Ôn Giản Ngôn có hình xăm nổi bật thì chắc chắc anh ta đã biết.
Ôn Giản Ngôn lén lút giật giật cổ tay, để ống tay áo rủ xuống chút nữa, che khuất đường vân trên mu bàn tay.
Hắn híp mắt cười: "Hình xăm dán đó, không ngờ phải không?"
Tô Thành: "?"
Ôn Giản Ngôn không thèm chớp mắt bốc phét: "Hình xăm trên tay tôi chỉ là loại bình thường thôi, tuy nhiên cũng có vài người mất não đi mua loại dán toàn thân.
Tôi khuyên không nên làm vậy, mặc dù nom qua rất ngầu nhưng nó sẽ nhanh đổi màu sau khi tắm rửa."
Bình luận "..." quét ngang phòng Livestream Thành Tín tối thượng:
"...!Đệt, con mẹ nó, hẳn là phai màu luôn cơ."
"Ha ha ha ha ha ha ha cười không sống nổi nữa.
Boss tà linh kiểu:?"
"Tắm xong phai màu hình xăm? Cười chết bố mất, tên kia có bệnh à?"
"Ha ha ha ha ha ha không hổ danh là chó lừa đảo, bốc phét như thật luôn."
"Nghiêm túc mà nói, mỗi lần nhìn thấy tên chó lừa đảo này tôi đều cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Hắn thật sự không nhận ra thể chất lật xe của mình sao?"
*****
Đột nhiên, có tiếng bước chân dồn dập trong hành lang phía trước.
Đối phương đang dùng tốc độ cực nhanh đi về hướng này...
Ngay giây tiếp theo, dưới ánh đèn đỏ mờ ảo, mấy streamer xuất hiện cách đó không xa.
Dường như bọn họ vừa trải qua một trận chiến ác liệt, mặt mũi ai nấy đều xám xịt, nom qua vô cùng chật vật.
Một người trong số bọn họ giật mình khi thấy Tô Thành và Ôn Giản Ngôn đứng gần đó, bất giác dừng chân.
Tô Thành sững sờ một lúc, miễn cưỡng nhận ra đường nét khuôn mặt quen thuộc dưới lớp bụi bặm và máu loang lổ.
Chờ chút, người phía đối diện kia là...
Vương Hàm Vũ trợn mắt há hốc mồm, ánh mắt đảo qua Ôn Giản Ngôn và Tô Thành:
"Hai người..."
Đây là lần đầu tiên Tô Thành bị bắt quả tang nói dối.
Anh ta bị dọa tái mặt, tóc gáy dựng đứng, há mồm cứng lưỡi không biết đáp gì.
Còn Ôn Giản Ngôn có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
Hắn tiến lên một bước rồi thoải mái mở miệng: "Xin chào, tôi..."
Thế nhưng Ôn Giản Ngôn còn chưa kịp bắt đầu buông những lời hoa ngôn xảo ngữ thì bất thình lình, một giọng nói già nua vang bên tai mỗi streamer:
"Ngày rằm tháng bảy quỷ môn quan mở, hôm nay sẽ chính là ngày sức mạnh tà linh mạnh nhất."
"Trong số các người có một tín đồ tà linh, trên người của hắn có khắc dầu ấn tà thần.
Hắn đến đây để phá vỡ Phúc Trạch Bồ Tát trước rằm tháng bảy, sau đó phóng thích tà linh ra ngoài."
Dứt lời, giọng của bà Văn bỗng trở nên bén nhọn thê lương, tựa như là tiếng móng tay cào lên mặt kính, khiến cho da đầu người nghe tê rần.
Song chẳng mấy chốc, giọng của bà ta lại khàn khàn bình thường như cũ, mang vẻ không tranh với đời, cao thâm khó dò:
"Phúc Bồ Tát sâu, tâm địa từ bi, nhưng không bởi vậy mà Ngài sẽ dễ dàng tha thứ cho kẻ rắp tâm bất lương muốn gây họa cho thế gian.
Bất kể ai tìm thấy tín đồ tà ma và mang hắn lại cho tôi thì tôi sẽ thực hiện ước nguyện của người ấy một cách vô điều kiện, Bồ Tát sẽ đáp lại sự sùng tín và cống hiến đó."
Giọng của bà Văn quanh quẩn khắp nơi.
"Rì rì." "Rì rì."
Tất cả điện thoại di động của streamer đều rung lên.
Cho dù là streamer đang chiến đấu, giằng co hay chém giết đều đồng loạt dừng lại, móc điện thoại di động từ trong ra rồi nhìn thẻ nhiệm vụ vừa cập nhật.
[Nhiệm vụ nhánh cấp khó đã được cập nhật: Tìm tín đồ tà linh có dấu ấn tà ác trên cơ thể và giao hắn cho bà Văn.]
[Mức độ hoàn thành: 0%]
Vương Hàn Vũ từ từ dời mắt nhìn cánh tay buông thõng của Ôn Giản Ngôn.
Mặc dù tay áo thả xuống che khuất nửa mua bàn tay, song giờ phút này, những đường vân đen kịt giống hệt bùa chú đã lan đến dưới mu bàn tay, thậm chí leo lên ngón tay trắng nõn thon dài, trông cực kỳ rõ và