Áo choàng ẩn nấp chỉ có hiệu quả trong vòng một phút.
Chẳng bao lâu sau bóng dáng hai người đã xuất hiện trên hành lang.
Mặc dù nguy hiểm vẫn chưa chưa chấm dứt nhưng số lượng áo choàng ẩn nấp có hạn, bọn họ nhất định phải dùng tiết kiệm một chút để phòng trường hợp khẩn cấp trong tương lai.
Ôn Giản Ngôn nhớ lại chữ khắc trên gương bát quái.
Dù sao không ai ngoài hắn biết rằng thật ra lúc này bọn họ đang ở trong Tỏa Hồn Đàn, còn hoa văn khắc trên mặt gương bát quái chính là bản đồ thế giới bên trong.
Đây chính là lợi thế mạnh khi ở trong một địa hình phức tạp.
Tuy nhiên vẫn còn quá nhiều streamer, chỉ cần một trong số họ nhận ra bản thân bị lừa, sau đó giao lưu tiếp xúc với các đội khác thì sẽ rất dễ hình thành tình huống vây bắt, e rằng khi ấy muốn bỏ chạy cũng khó.
Tô Thành căng thẳng nhìn chăm chú hai đầu hành lang, cơ bắp toàn thân đều căng ra theo phản xạ, tập trung chú ý âm thanh đến từ mọi hướng.
Anh ta vô thức dựa người vào tường, cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của bản thân, muốn ẩn toàn bộ cơ thể vào bóng tối:
"Tiếp, tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?"
Tô Thành cố ý đè thấp giọng xuống, bởi vì căng thẳng tột độ nên giọng anh ta hơi run.
Ôn Giản Ngôn bớt chút thời gian quay đầu nhìn anh ta, đáp bằng chất giọng kiên định: "Đừng căng thẳng."
"..."
Tô Thành cảm thấy tuyệt vọng.
"Chẳng lẽ cứ nói không căng thẳng là không căng thẳng nữa à."
Bây giờ bọn họ đã thành kẻ thù của toàn bộ phó bản theo đúng nghĩa đen.
"Tất nhiên là thế rồi." Ôn Giản Ngôn vừa cúi đầu lật quyển sách mình tiện tay cầm từ phòng bà Văn, vừa nhanh chóng đáp: "Tin tôi đi, bây giờ tôi còn cảm thấy căng thẳng hơn anh."
Tô Thành chớp mắt mấy cái rồi nhìn chăm chú vào Ôn Giản Ngôn bên cạnh.
Sau nhiều lần quan sát vẻ mặt cùng ngôn ngữ cơ thể hắn thì anh thấy người phía đối diện hoàn toàn giống với bình thường, ngoại trừ sắc mặt tái hơn vừa rồi một chút.
Anh ta khó tin nói: "Thật à? Sao tôi không thấy thế nhỉ."
"......"
Ôn Giản Ngôn thoáng dừng động tác đọc sách trên tay, vô cùng nghiêm túc ngước mắt nhìn Tô Thành:
"Tức là, nếu bây giờ anh cho tôi một cái thùng, tôi đảm bảo mình có thể biểu hiện sự căng thẳng bằng cách nôn mửa."
Tô Thành: "..."
Đột nhiên anh ta cảm thấy nhiều cảnh mình gặp trước kia đã có lời giải.
"Hơn nữa tôi còn dễ bị dọa sợ hơn người bình thường rất nhiều."
Dù sao hắn cũng là kẻ lừa đảo cực kỳ nhạy bén với nguy hiểm và cực kỳ sợ chết.
Bẩm sinh đã hình thành bản năng tìm lợi tránh hại, thậm chí ở trong tình huống nhiều người bình thường không kịp phản ứng, Ôn Giản Ngôn sẽ theo phản xạ cảm thấy căng thẳng.
Nhờ loại bản năng cực kỳ nhạy bén với nguy hiểm mà hắn mới có thể phát huy thế mạnh và sở trường.
Cũng chính điều này khiến Ôn Giản Ngôn không thể quen được cảm giác sợ hãi.
Hay nói cách khác, hắn là một streamer nhát cáy.
Và tương lai gan hắn cũng không lớn hơn được.
Ôn Giản Ngôn cúi đầu tiếp tục lật trang giấy cũ nát trong tay, vội nói:
"Tuy nhiên cảm xúc quá đà sẽ cản trở khả năng phán đoán lý trí.
Nếu bị bản năng sợ chết chi phối, con người sẽ theo phản xạ chạy trốn lung tung, bỏ qua rất nhiều cửa sống ẩn núp trên đường chết."
Ôn Giản Ngôn gập mấy trang giấy rách nát kia bỏ vào túi, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn Tô Thành, vô cùng nghiêm túc kết luận:
"Cho nên bài học đầu tiên để trở thành kẻ lừa đảo thành công chính là...!phải khống chế tốt trạng thái căng thẳng của mình."
Tô Thành bất giác gật đầu: "Tôi đã hiểu..."
Tuy nhiên những lời còn lại bỗng bị kẹt cứng trong họng, anh ta đột nhiên tỉnh táo: "Chờ chút? Gì cơ? Tôi đâu chuẩn bị theo cậu học cách làm kẻ lừa đảo."
Lúc này, một đống bình luận "Ha ha ha ha ha ha ha" dày đặc lướt qua phòng livestream của hai người:
"Đệt.
Hình như tôi đã chứng kiến cách thức bành trướng của băng lừa đảo nào đó rồi."
"Cứu với...!Streamer bé bỏng đáng yêu của tôi, sao anh lại để tên chó lừa đảo đối diện dắt mũi thế."
"Cười chết tôi mất, cuối cùng cũng biết vì sao chó lừa đảo luôn nôn mửa sau mỗi lần thoát hiểm rồi.
Tên này thật sự rất nhát."
"Khoan đã, tôi nhớ có người đồn hắn là tài khoản phụ của streamer cao cấp mà? Hơn nữa khi xem video phát lại tôi cũng không thấy hắn giống người mới, sao bây giờ lại thay đổi rồi."
"Nhưng chỉ có người mới mới sợ hãi như vậy thôi, đúng không?"
"Cũng chưa chắc nha, biết đâu tên chó lừa đảo này lại đang làm bộ làm tịch khiến chúng ta giảm bớt nghi ngờ và cảnh giác, sau đó khiến chúng ta từ bỏ việc lột mặt nạ của hắn."
"Khéo khi là ngược lại ấy..."
"Đệt, tôi rối não quá, bây giờ tôi không biết mình nên theo phe ai, tóm lại cứ xem livestream là được rồi."
***
Tô Thành nhìn chăm chú vào động tác của Ôn Giản Ngôn, ánh mắt hơi lóe sáng:
"Cậu đã nghĩ ra cách gì chưa?"
"Cũng coi như là có rồi."
Ôn Giản Ngôn vuốt cằm.
"Nói cho tôi nghe với nào."
Chàng trai ngước mắt lên nhìn, đôi mắt màu hổ phách tỏa sáng dưới ánh đèn đỏ rực.
Hắn khẽ mỉm cười:
"Nếu giờ đã là tín đồ tà linh, vậy thì tôi sẽ làm một vài chuyện tín đồ tà linh sẽ làm."
Đáy lòng Tô Thành từ từ dâng lên dự cảm chẳng lành: "Chờ chút, không phải cậu muốn đánh thức tà linh thật chứ?"
Ôn Giản Ngôn lộ ra vẻ mặt đau đớn:
"...!Phải, mà cũng không phải là vậy."
Câu trả lời mơ hồ của hắn khiến Tô Thành cảm thấy mờ mịt: "Hả? Ý cậu là sao?"
Nói thật, nếu tên tà linh lần này không phải người quen cũ đã kết thù sống chết với hắn, vậy thì việc đánh thức đối phương sẽ là lựa chọn không tồi.
Dù sao thân phận hiện tại của Ôn Giản Ngôn chính là tín đồ tà linh.
Lấy tác phong làm việc trước sau như một của hắn, chắc chắn hắn sẽ chẳng hề đắn đo sử dụng thân phận tín đồ cuồng đạo thổi gió góp lửa, để cho tà linh chiến đấu cùng bà Văn và những tín đồ Bồ Tát tà ác.
Còn hắn sẽ gặt hái lợi ích trong cuộc hỗn chiến, ung dung ngồi làm ngư ông đắc lợi.
Nhưng...
Tâm trí Ôn Giản Ngôn lại lóe lên bóng dáng mờ ảo mà hắn thoáng liếc thấy ở tận sâu trong gương, vẻ mặt bất giác trở nên vặn vẹo.
Hắn không khỏi nghi ngờ, nếu mình thật sự đánh thức kẻ kia thì người chết trước không phải bà Văn mà chính là hắn.
Cho nên hắn chỉ đành tìm biện pháp trung hòa đôi bên...!song hắn không chắc liệu