Đan Ý được giữ ở lại cùng ông bà Đan tham gia lễ mừng thọ, vì dù gì Lâm Hàn đã biết mọi chuyện rồi, cũng không cần phải giấu cô nữa.
Người Lâm gia trước đây lo lắng cho Lâm Hàn, cũng chưa thấy qua Đan Ý, hiện giờ nhìn thấy gương mặt của cô, biểu tình giống nhau đều là khiếp sợ.
Thật sự quá giống.
Ông bà Lâm biết tin Lâm Hàn biết chuyện Đan Noãn đã qua đời, nhất thời có nhiều xúc động.
Mấy năm nay bọn họ đã vất vả che giấu sự thật, hiện giờ cũng coi như là một loại giải thoát.
Hắn sớm hay muộn cũng cần phải biết.
Trong lúc nói chuyện lại phát hiện ra Đan Ý và Lâm Hạ có quen biết, bọn họ đều học chung chuyên ngành, cùng một trường đại học, càng cảm thấy nhân duyên trên đời này quá tuyệt vời.
!.
.
Trong lúc ông bà Đan cùng ông bà Lâm hàn thuyên với nhau, Lâm Hạ dẫn Đan Ý đến phòng mình.
"Nào mau tới đây, để chị nhìn rõ em xem nào.
" Lâm Hạ nghiêm túc nhìn khuôn mặt của Đan Ý, "Thì ra người mà ba chị thích trông như thế này.
"
Cô cười cười, "Không nghĩ tới hai chúng ta rất có duyên với nhau, chẳng trách ban đầu chị nhìn em lại thấy vừa mắt như vậy.
"
"Đàn chị! " Đan Ý mở miệng nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Cô ấy không ngại sao?
Chính ba mình lại nhớ mãi không quên người phụ nữ khác?
Lâm Hạ biết trong lòng cô nghĩ gì, cô xua xua tay, "Chị không để ý chuyện ba chị cùng dì Đan Noãn.
"
"Bởi vì chị vốn dĩ không phải con ruột của ông ấy.
" Lời cô ấy nói ra khiến Đan Ý kinh ngạc.
Đan Ý ngừng lại một chút.
Lâm Hạ tiếp tục nói: "Chị được ông ấy đón từ cô nhi viện về nuôi, ba chị đời này chỉ thích một mình mẹ em, không có yêu ai khác.
"
Lúc trước Đan Noãn không nói cho cô biết về Lâm Hàn cho nên cô không biết sự tồn tại của người này.
Cô cảm nhận được sự hiếu khách của Lâm gia ngày hôm nay, và cũng biết được từ cuộc trò chuyện của họ rằng Lâm Hàn và mẹ cô có mối quan hệ thật sự tốt trước đây.
Ngay cả chuyện học khoa Thanh nhạc này, hai người cũng có những sở thích giống nhau.
Cô có chút suy nghĩ rằng liệu lúc trước nếu không có người đàn ông kia thì mẹ của cô có phải sẽ kết hôn với Lâm Hàn hay không.
Nói như vậy thì cuộc sống của cô sẽ khác.
Có khả năng sẽ không có Đan Ý trên thế giới này.
Lâm Hạ ở trước mặt cô búng tay một cái, "Suy nghĩ cái gì vậy?"
Đan Ý lắc lắc đầu, "Không có gì, em chỉ cảm thấy ông trời thật biết trêu người thôi.
"
Lâm Hạ hình như hiểu được, "Đúng vậy, ý trời trêu người.
"
Đan Ý rất ít khi thấy bộ dạng như vậy của Lâm Hạ, cô đột nhiên nhớ tới chuyện Lâm Hạ cùng Chu Mộ Tề có thời gian ở bên nhau, hơn nữa cô ấy cũng biết hắn ta là con trai của Chu Bùi.
Lâm Hàn lúc trước bởi vì mẹ cô Đan Noãn còn từng đánh nhau với Chu Bùi.
Cô có nghe hai con người bát quái Mộc Niên Mộc Cận nói qua, Lâm Hạ là người đề nghị chia tay.
Cô suy đoán nói: "Chị cùng Chu Mộ Tề chia tay chẳng lẽ bởi vì!.
"
Lâm Hạ quay đầu nhìn về phía cô, kéo khóe môi, "Não em nhanh nhạy thật, sớm như vậy mà đã đoán ra được.
"
"Đúng vậy, là bởi vì cậu ta là con của Chu Bùi nên chị mới chia tay.
"
Lâm Hạ xoay người ngã trên giường lớn của mình, nhìn trần nhà phía trên, tự lẩm bẩm nói: "Nếu như ông trời cho chị thêm một cơ hội, chị nhất định sẽ không lựa chọn yêu đương với cậu ấy.
"
Thời điểm Lâm Hạ cùng Chu Mộ Tề yêu nhau, cô cũng không biết hắn là con trai của Chu Bùi.
Cô luôn biết Lâm Hàn có người trong lòng nhưng không biết tên của người đó, người Lâm gia cơ hồ sẽ không ở trước mặt hắn nhắc tới Đan Noãn.
Lâm Hạ tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa bà cụ Lâm với ông cụ Lâm vào một ngày trong kỳ nghỉ hè của năm thứ hai đại học, và chỉ sau đó cô mới biết về những việc mà Chu Bùi đã làm.
Người mà ba cô luôn đặt lên hàng đầu lại bị hắn ta ruồng bỏ một cách tàn nhẫn.
Đan Ý: "Chính là Chu Mộ Tề hắn! "
Hắn hẳn là không biết chuyện gì.
Bởi vì lúc ở trường Đan Ý cùng Chu Mộ Tề gặp mặt nhau nhiều lần, mỗi lần hắn đều biểu hiện rất tự nhiên, cũng đối với gương mặt của cô không cảm thấy hoài nghi hay không thích hợp ở điểm nào.
Ngay cả ngày đó cô hỏi tuổi của hắn, hắn cũng không có hành động gì quá đặc biệt.
Có thể thấy được hắn căn bản không biết chuyện trước kia của cha mình cùng Đan Noãn.
Lâm Hạ: "Mặc kệ hắn có biết hay không, đều không thể phủ nhận chuyện hắn là con trai của Chu Bùi.
"
"Hơn nữa đó cũng là rào cản mà chị không thể nào vượt qua được.
"
"Chị không cách nào chấp nhận được rằng những hối tiếc trong đời này của bố mình lại là do bố của bạn trai mình gây ra.
Nếu sau này bọn chị kết hôn, hai người nhất định sẽ gặp nhau, ông ấy nên đối mặt với Chu Bùi như thế nào, rồi chị sẽ phải đối mặt với ông ấy như thế nào.
"
"Chị không thể chấp nhận được, chị không thể để bố chị đối xử tử tế với Chu Bùi vì chị, thật không công bằng cho ông ấy.
"
Nếu ngày ấy Lâm Hàn không đem cô từ cô nhi viện về, cô không thể tưởng tượng được cuộc sống của mình sau này sẽ như thế nào.
Có phải là suốt ngày bị bắt nạt bởi một đám con trai thích chọc ghẹo người khác, bị cô lập bởi những đứa con gái ghét mình, hay suýt chút nữa bị ông viện trưởng ở nơi đó xâm hại!.
Tóm lại cô sẽ đều không được như bản thân ở hiện tại.
Bây giờ cô có một người cha yêu thương mình, ông bà hiền từ, và còn có rất nhiều người thân.
Bọn họ chưa từng xem cô là người ngoài, vẫn luôn coi cô như "Lâm Hạ" mà đối đãi.
Cô sống rất hạnh phúc.
"Chị không thể ích kỷ như vậy, nếu không vì Chu Bùi, có lẽ ba chị cùng dì Đan Noãn sẽ ở bên nhau, ông ấy sẽ có đứa con của mình, và ông ấy sẽ là một người cha tốt.
"
"Hoặc có lẽ hai người họ không thể ở bên nhau, và dì Đan Noãn kết hôn với người đàn ông khác.
Ông ấy cũng có thể ở bên cạnh dì ấy như một người bạn, nhìn dì ấy hạnh phúc, trong tương lai ông ấy có thể kết hôn hoặc không.
"
"Mặc kệ là như thế nào, ba chị ít nhất cũng sẽ tốt hơn hiện tại.
"
Lâm Hạ chỉ cảm thấy một người đàn ông tốt như vậy mà đời này lại không có được hạnh phúc.
Thì cô có tư cách gì mà được.
Cô chỉ cần tưởng tượng đến chính mình từng cùng con trai của Chu Bùi yêu đương, cô liền cảm thấy áy náy, cô thực lòng muốn xin lỗi ba mình.
Tình yêu ở trước mặt, cô vĩnh viễn sẽ lựa chọn tình thân.
Nếu thế giới này không có Lâm Hàn thì sẽ không có Lâm Hạ.
! !
Cửa phòng bị người bên ngoài gõ gõ, "Hạ Hạ, đừng ở trong phòng nữa, mau ra đây hỗ trợ tiếp đón