Sau khi về đến nhà, Đan Ý lập tức gửi tin nhắn cho Đường Tinh Chu.
【9:57】: Tôi về đến nhà rồi.
Bên kia nhanh chóng trả lời lại.
Đan Ý nhấn mở, phát hiện anh cư nhiên lại gửi một icon, là cái trước kia cô đã gửi cho anh, hình động một bé gái gật đầu, trên mặt viết chữ "Vâng".
Cái icon "Vâng" này lúc trước cô còn cảm thấy nó rất đáng yêu, nhưng sao bây giờ trông nó cứ không được tự nhiên cho lắm.
Hơn nữa trước giờ Đường Tinh Chu nhắn tin cho cô chẳng bao giờ dùng icon, trừ cái trượt tay lúc chiều.
【9:57】: Làm sao để chứng minh anh là Đường Tinh Chu?
【Z】:! !
【9:57】: Được rồi, tôi tin anh.
Bên kia Đường Tinh Chu vừa về đến nhà, nhìn thấy tin nhắn cô gửi đến, không hiểu sao thấy quen mắt, cúi đầu cười.
Trùng hợp Đường Cơ thấy được bộ dạng "xuân tâm nhộn nhạo" của con trai, suy đoán nói: "Đang nói chuyện với con dâu sao?"
Đường Tinh Chu vâng một tiếng, chậm nửa nhịp mới nhận ra mình bị dụ, anh bất đắc dĩ mà hô: "Ba.
"
Đường Cơ: "À, không phải con dâu.
"
Ông bổ sung thêm hai chữ, "Phải là con dâu tương lai.
"
"Cũng đúng, con đã theo đuổi được con bé đâu, ta gọi hơi sớm.
"
Đường Tinh Chu: "! ! "
Liệu ông ấy có thể thu lại cái biểu cảm vui sướng khi người khác gặp họa kia không.
*
Ngày hôm sau, Đan Ý đi cùng bà cụ Đan đến chùa Quan Âm Thanh thành.
Đan Ý đã lâu rồi không gặp Tuệ Không đại sư.
Cô chắp tay trước ngực, hơi khom lưng trước người đàn ông mặc áo cà sa, ngữ khí thành khẩn, "Xin chào Tuệ Không đại sư.
"
"Đan thí chủ, đã lâu không gặp, gần đây có tốt không?"
Đan Ý mỉm cười, nói một câu trả lời mơ hồ, "Ít nhất thì tốt hơn trước.
"
Tuệ Không đại sư cầm một chuỗi hạt Phật, lần hạt ở trong tay, mỉm cười hiền từ, "Cuộc sống tự nhiên là càng ngày càng tốt.
"
"Đan thí chủ, bần tăng có một câu tặng cho cô.
"
"Mời Ngài nói.
"
"Hết thảy mọi ước nguyện đều được thỏa mãn.
"
! !
Ngày mai là ngày trở lại trường học.
Đan Ý đã giặt tay áo khoác của Đường Tinh Chu rồi mang đi phơi khô, sau đó cô cho nó vào một chiếc túi và đóng gói cẩn thận lại.
Buổi sáng thứ hai cô không có tiết, vì thế đã nhắn tin cho anh, hỏi anh đang ở đâu, có rảnh không để cô mang áo trả lại.
【Z】: Hiện giờ tôi có chút việc, sau 11 giờ thì rảnh.
Lúc đó Đường Tinh Chu đang ở phòng thí nghiệm, bạn học nam bên cạnh thấy anh thế nhưng lại đang cúi đầu chơi điện thoại, cảm giác như thấy quỷ rồi.
Hắn chỉ vào cái bàn trước mặt anh, nói: "Chu thần, cậu có phải lấy nhầm rồi không, báo cáo thực nghiệm ở trên bàn mà, trên tay cậu là điện thoại di động rồi.
"
Đường Tinh Chu nâng mí mắt, liếc nhìn hắn, ánh mắt kia giống như đang nói "Cậu nghĩ tôi bị ngốc hay sao?"
Bạn học nam yên lặng mà thu tay trở về.
Thật kỳ lạ, ngày thường khi vào phòng thí nghiệm Đường Tinh Chu đều tắt điện thoại, cũng không lấy ra, lại càng không bị phân tâm.
Hôm nay thỉnh thoảng lại thấy anh ấy bấm điện thoại, vừa rồi còn chơi một lúc lâu, thật là khác thường.
Chu Mộ Tề nghe thấy động tĩnh bên này, liếc mắt nhìn Đường Tinh Chu vẫn đang cúi đầu nghịch điện thoại, hiểu rõ cười, "Giờ khác xưa rồi, Chu thần của các người còn đang vội theo đuổi con gái nhà người ta.
"
Bạn học nam vẻ mặt như bị sét đánh, thập phần kinh ngạc, "Chu thần còn phải theo đuổi người ta sao?"
Hắn khóc: "Tôi không sống nổi nữa rồi, chẳng lẽ cả đời này tôi không tìm được lão bà của mình sao.
"
Đến Đường Tinh Chu mà còn phải theo đuổi người khác, lấy điều kiện bình thường như hắn thì tìm được ai đây?
Chu Mộ Tề cho hắn một chủ ý, "Nếu không thì cậu thử dùng luận văn xem?"
Bạn học nam kia nhanh chóng quyết định: "Không được.
"
"Luận văn của tôi sao có thể cho cô ấy được, cái đó chính là bảo bối của tôi.
"
Chu Mộ Tề: "!.
.
"
"Bây giờ thì cậu biết tại sao cậu không tìm được lão bà của mình chưa.
"
Bạn học nam kia tỏ vẻ không còn gì để nói.
——
Thời điểm 11 giờ, Đường Tinh Chu đúng giờ rời đi.
Khi anh ấy là người đầu tiên rời khỏi phòng thí nghiệm, mọi người đều xoa xoa đôi mắt của mình.
A, không có hoa mắt, người vừa rồi rời đi đúng là Đường Tinh Chu.
Người thứ hai rời đi là Chu Mộ Tề, hắn vẫy tay với mọi người, "Hôm nay Chu thần của mấy người không khóa cửa, ai đi cuối cùng nhớ khóa nha, tạm biệt mọi người.
"
Mọi người: Thì ra Chu thần cũng sẽ có ngày bị sắc lệnh trí hôn*.
(* là không thể giữ vững lí trí được trước sắc đẹp/dục vọng)
Sau khi ra khỏi tòa nhà của phòng thí nghiệm, Đường Tinh Chu liếc mắt một cái liền thấy Đan Ý đang đợi ở dưới lầu.
Mùa đông đến là lúc hoa mai nở rộ, những cánh hoa trắng ngần đính trên cành vươn ra bốn phía, xinh đẹp động lòng người.
Mà giờ phút này Đường Tinh Chu lại cảm thấy hoa dù có đẹp đến đâu đi chăng nữa thì cũng không sánh bằng cô gái trước mặt anh.
Cô đứng ở dưới tàng cây, mái tóc đen dài được thả sau lưng, mặc một chiếc áo khoác dệt kim kẻ sọc màu xanh lam cùng với chiếc quần tây màu be.
Cô quàng một chiếc khăn trên cổ, mũi ửng đỏ, cằm vùi vào đó, chỉ để lộ ra bên ngoài đôi mắt hồ ly long lanh.
Vào thời điểm anh đến gần Đan Ý liền quay đầu lại, cô đối với anh luôn có một loại cảm ứng đặc thù, chỉ cần anh vừa xuất hiện thì cô có thể phát hiện ra sự tồn tại của anh.
Cô đi về hướng anh