Sáng sớm, Lâm Quỳ đã dậy để chuẩn bị tới trường.
Hôm nay là ngày thi nên cô cũng hơi lo.
Cô thay đồ xong thì đi xuống lầu ăn sáng, Doãn Ny cũng từ trên lầu bước xuống.
Cô nhìn Doãn Ny có vẻ uể oải, phờ phạc.
Cô nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của Doãn Ny thì mới biết cả đêm hôm qua cô ấy đã khóc.
Cô hỏi: "Bảo bối, tối qua cậu khóc sao?"
Cô đi tới cằm mặt của Doãn Ny lên muốn xem rõ.
Doãn Ny đẩy nhẹ tay cô ra, không nói gì chỉ yên lặng đi tới bàn ăn ngồi xuống.
Cô biết chắc chắn phải có chuyện gì thì Doãn Ny mới mất sức sống như vậy.
Cô cũng muốn biết nhưng với con người cô ấy sẽ không dễ dàng nói cho người khác biết.
Cô chỉ đành bất lực đi lại chỗ ngồi để tiếp tục ăn sáng.
Bác tài xế đã chờ sẵn ngoài cổng nên hai cô cũng chỉ cần mang giày thì có thể đi.
Đến trường, chúng cô cô tập trung tại một chỗ để ôn bài.
Cô cũng nhờ Hứa Yến giúp cô giải thích một số bài.
Loay hoay chăm chú giải bài tập một hồi thì đã tới giờ vào thi.
Chúng cô giải tán, Hứa Yến đi tới lớp cùng cô.
Gần đến cửa lớp cô nhớ ra nên nói: "Học trưởng, bài luận văn lần trước tớ cảm ơn cậu nhé.
Hay là chiều này thi xong hết tớ mời cậu ăn cơm nha?"
Cô đang ngóng đợi câu trả lời của Hứa Yến.
Hứa Yến cũng không để cô đợi nói: "Được."
Cô cười đưa tay vẫy chào tạm biệt: "Chiều gặp lại nhé."
Hứa Yến gật đầu: "Chiều gặp."
Hứa Yến đợi đến khi cô đã vào chỗ ngồi mới cất bước đi về phòng của mình.
Vì đây là Anh Quốc nên các nội quy và quy tắc thi có điều khác nhau.
Cô cũng có hơi lạ nhưng dần dần cũng đã quen.
Bài thi tương đồng với những bài giảng mà Hứa Yến đã từng giảng cho cô.
Không quá khó khăn để làm xong.
Kết thúc giờ thi đã là một giờ rưỡi chiều.
Cô lại hẹn Hứa Yến là sáu giờ tối, nên cô đã đi về nhà để chuẩn bị.
Cô có ghé qua gõ cửa phòng Doãn Ny: "Ny Ny, cậu mở cửa cho tớ với."
Doãn Ny đi ra mở cửa phòng, khuôn mặt của cô ấy bây giờ cũng không tốt lên tí nào.
Doãn Ny mệt mỏi ngã xuống giường.
Lâm Quỳ thở dài đi lại giường ngồi xuống ôm lấy con mèo tên Quýt của Doãn Ny.
"Ny Ny, cậu sao vậy?"
Doãn Ny im lặng một chút thì cũng nói ra: "Hôm qua, tớ thấy Hạ Diên đi cùng với một người phụ nữ đi vào khách sạn gần trung tâm thương mại."
Hạ Diên tên này cô nghe quen quen, cô cố gắng nhớ lại là ai thì chợt sững người: "Hạ Diên, Hạ Trí Khanh không phải là anh em sao?"
Doãn Ny xoa xoa mi tâm gật nhẹ đầu.
Cô nói tiếp: "Anh là cái người thanh mai trúc mã mà cậu nói sao?"
Doãn Ny tiếp tục gật đầu.
Lúc này thì Lâm Quỳ mới nổi giận: "Vậy đây là cái người khiến cậu rơi vào trầm cảm mấy nữa trước sao?"
Doãn Ny hơi khựng lại do dự gật đầu.
Lúc này thì ngọn lửa trong lòng Lâm Quỳ thật sự đã bùng nổ:
"Đúng là anh em Hạ Gia chẳng ai tốt đẹp cả, đều là đàn ông tồi."
Doãn Ny ngước mắt lên nhìn cô: "Vậy cậu còn nhớ Hạ Trí Khanh không?"
Cô nghe thấy câu hỏi của Doãn Ny thì đơ ra.
Cô ấy nói tiếp: "Tớ cũng như cậu thôi, cất giữ trong tim không nói ra.
Muốn mãi mãi chôn vùi nó nhưng mà một khi anh ấy xuất hiện tớ lại không kiểm soát được bản thân mình nữa."
Tôi không nói gì, tâm trạng rơi xuống đáy của cực điểm.
Nỗi đau bản thân cô đang cố gắng chôn vùi lại bị lôi lên lại.
Doãn Ny thấy vậy thì đổi chủ đề:
"Tớ thấy cậu với Hứa Yến cũng rất xứng đôi.
Cậu đã nghĩ tới nên cho cậu ấy cơ hội chưa?"
Lâm Quỳ lắc đầu nói: "Không đâu, vì tớ vẫn chưa quên được Hạ Trí Khanh.
Hứa Yến rất tốt..với cả cậu không nhận ra Thu Nhiên thích Hứa Yến sao?"
Doãn Ny bất ngờ: "Không phải Thu Nhiên thích Alex sao?"
Lâm Quỳ nói: "Tớ không biết, nhưng mỗi lần tớ đi với Hứa Yến tớ sẽ có thể cảm nhận được Thu Nhiên có gì đó kiểu thất vọng."
Doãn Ny há hốc mồm: "Vậy là thật sao? Hèn gì hôm trước đáng lẽ Thu Nhiên sẽ đi mua đồ cùng Hứa Yến.
Nhưng Hứa Yến lại muốn đi mua đổ cùng cậu."
Cô nói: "là Hứa Yến