Cô hỏi thằng bé: "Em tên gì?"
Thằng bé nói: "Em tên Giản Minh.
Chị có thể gọi em là Thóc Thóc."
Cô mỉm cười xoa đầu thằng bé, Hứa Yến thấy coi ngồi yên một chỗ cũng đi tới nói:
"Sao thế? Sao cậu và thằng bé này ngồi ở đây mau ra nhận quà với các bạn nào."
Thằng bé cũng không nhúc nhích mà rúc vào lòng cô.
Cô khựng cả người vuốt ve lưng thằng bé nói với Hứa Yến:
"Không cần đâu, cậu ra kia chơi đi để tớ ở đây với Thóc Thóc là được rồi."
Hứa Yến cười muốn xoa đầu thằng bé nói: "À, cậu bé này tên Thóc Thóc sao?"
Nhưng chưa kịp đụng tới thì bị đẩy ra, thằng bé tức giận nhìn chằm chằm Hứa Yến:
"Anh không được gọi em là Thóc Thóc!!"
Hứa Yến khựng người, cười gượng nói: "Thôi thì tớ lại đằng kia cậu ngồi đây đi nhé!"
Cô gật đầu, tay thì vẫn vuốt nhẹ lưng thằng bé như muốn trấn an nó.
Cô biết phản xạ như vậy là bình thường của một đứa bé không thích tiếp xúc với người lạ.
Lúc đầu cô cũng bị thằng bé trốn tránh như cô vẫn kiên trì muốn phá hủy cái hàng rào bảo vệ đó.
Cô muốn bước vào thế giới của Thóc Thóc.
Cô như có gì đó liên kết với Thóc Thóc, cô trầm ngâm hồi lâu thì hỏi:
"Thóc Thóc?"
Thằng bé liền ngẩng đầu lên tuy không trả lời nhưng tỏ ý rằng thằng bé đang nghe cô nói:
"Em có muốn gọi chị là mẹ không?"
Thóc Thóc không trả lời, một lúc sau thì ngây ngô nói: "Bà nội cũng nói, em là đứa trẻ ngoan, hiểu chuyện nhưng mà em lại bị bà nội vứt bỏ, bà cũng không cần em thì sau này chị cũng sẽ vứt bỏ em như bà thì sao?"
Cô vuốt nhẹ thằng thằng bé: "Không đâu, chị sẽ không bỏ rơi em."
Thằng bé tiếp tục nói nhiều hơn: "Nhưng chị đâu cùng máu mủ với em.
Em nghe mấy người hàng xóm nói sau này người nhận nuôi em sẽ rất ác độc vì em không phải do họ sinh ra!!"
Lâm Quỳ đau lòng, ôm thằng bé trong lòng chặt hơn.
Thằng bé da trắng, thân hình cũng không quá ốm cô có thể dùng cả hai tay ôm trọn vào lòng.
Cô kìm nén xúc động nói: "Chị sẽ không như những người đó nói, nếu chị xấu xa thì sau em lại nói chuyện với chị?"
Thóc Thóc lấy tay chỉ vào má cô: "Em cảm thấy chị rất hiền.
Mấy bạn ở đây ai cũng thích chị."
Cô cười ra tiếng, nghe thằng bé nói:
"Ở đây còn rất nhiều bạn, sao chị lại chọn em?"
Cô mỉm cười nhìn Thóc Thóc đang trong lòng mình: "Do chị thích những em bé ngoan như Thóc Thóc vậy đó!!"
Cô ngồi yên nói chuyện với thằng bé tới khi trời tối.
Các đứa bé ở đây sẽ được các sư cô tắm rửa rồi sẽ cho vào phòng ngủ.
Lúc bọn trẻ được dẫn đi tắm, cô có đến chỗ của trưởng cô nhi viện để nói chuyện.
Cô hỏi: "Sư cô em muốn hỏi sư một chuyện."
Sư cô gật đầu: "Em hỏi đi!"
Cô mím môi rồi nói: "Em muốn nhận nuôi Thóc Thóc."
Sư cô không khỏi bất ngờ nói: "Có rất nhiều mạnh thường quân khác tới đây ngỏ ý muốn nhận nuôi Thóc Thóc nhưng thằng bé đều nhất quyết không chịu.
Nếu có người nhận nuôi thằng bé thì sư cũng quả thật rất vui!"
Cô không biết nói gì nên chỉ im lặng, sư cô lên tiếng nói tiếp:
"Em đợi tí nữa thằng bé tắm xong, sư coi sẽ thử hỏi thằng bé được chứ?"
Lâm Quỳ gật đầu, ngồi đợi.
Một lúc sau, có một sư cô khác dắt tay Thóc Thóc đi vào bên trong.
Sư cô trưởng cô nhi viện đi lại chỗ Thóc Thóc nói: "Chị gái này muốn nhận nuôi Thóc Thóc.
Thóc Thóc con xem có đồng ý hay không?"
Thóc Thóc như không hề suy nghĩ mà gật đầu.
Sư cô há hốc mồm ngạc nhiên, thằng bé ngày xưa nay không thích người lạ.
Mà Lâm Quỳ cũng chỉ vừa mới gặp thằng bé lại có thể khiến thằng bé đồng ý.
Sư cô vui mừng nói: "Vậy thì được rồi, Lâm Quỳ con cứ đợi đi sư cô sẽ sớm làm giấy tờ hồ sơ của thằng bé cho con."
Cô mỉm cười hài lòng gật đầu nói: "Dạ!"
Nói xong cô xin phép đi ra ngoài.
Cô bế Thóc Thóc trên tay đi đến phòng ngủ.
Chỗ nằm của Thóc Thóc cũng cách xa các bạn khác.
Chỗ của thằng bé rất yên tĩnh nằm lên giường cũng không