Những ngày sau đó, Hạ Trí Khanh liền cho người theo dõi ba Hạ.
Mọi nhất cử nhất động của ông đều được Hạ Trí Khanh nắm trong lòng bàn tay.
Anh đang ngồi xem đoạn video mà người của anh đã quay được:
Trợ lý Giang đứng đối diện nói: "Tổng Giám Đốc, hôm qua ba ngài lúc 7h00 đã đi đến một địa chỉ, tôi cũng đã ghi chép vào đây."
Trợ lý Giang đưa một tập văn kiện cho anh, trong đó có cả những bức ảnh chụp ông ta rất rõ nét.
"Lúc 9h00 ông ta đi ra với một túi đồ rất to, tôi nghi trong đó là đồ cấm vì nhìn ông ta rất đáng nghi."
Hạ Trí Khanh gật đầu hỏi: "Tiếp đó thì sao?"
Trợ lý Giang nói tiếp:
"Tiếp đó ông ta đã đi đến một cái cảng và lên một chiếc canô rời đi.
Khoảng 13h00 thì ông ta mới trở về."
Hạ Trí Khanh nhíu mày, hỏi: "Cảng biển đó từ bao giờ mà có cano?"
Trợ lý Giang nói: "Cảng biển đó không hề có cano, vậy thì chắc chắn đó là của ông ta."
Hạ Trí Khanh nhíu mày, suy đoán: "Hảo nào lại có một dấu chấm hỏi to vì sao ông ta làm chuyện phi pháp mà không ai biết."
Trợ lý Giang gật đầu: "Tôi cũng được người dân ở đó cho biết, thường xuyên gặp ông ấy vào cuối tuần.
Ông ấy mặc cả người thân màu đen đội mũ che kín mặt rồi cũng lên cano rời đi."
Bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa, Hạ Trí Khanh nhíu mày muốn mở miệng đuổi người nhưng mẹ Hạ bên ngoài nói to vào:
"Hạ Trí Khanh, là mẹ!"
Lúc này Hạ Trí Khanh mới đưa tay ra hiệu trợ lý Giang rời đi.
Trợ lý Giang cúi đầu xoay người rời đi ra tới cửa chào hỏi mẹ Hạ.
Mẹ Hạ bước vào nhìn xung quanh rồi mới đi tới chỗ Hạ Trí Khanh đặt một cái hộp xuống mẹ Hạ hỏi:
"Dạo này con bận lắm sao?"
Hạ Trí Khanh dựa người vào ghế xoa xoa mi tâm, nhỏ giọng nói: "Hơi bận."
Mẹ Hạ nói tiếp: "Mấy nay mẹ không thấy hai đứa về nhà nữa nên mẹ lo lắng cho sức khỏe của hai đứa.
Lúc nãy mẹ đã đem một phần cho Hạ Diên rồi chỉ, còn đây là phần của con mau mau ngồi dậy ăn đi!"
Mẹ Hạ mở hết đồ ăn ra, lấy khăn lau đũa và muỗng cho anh.
Hạ Trí Khanh cũng ngồi thẳng dậy nhận lấy.
Mẹ Hạ cũng kéo ghế ngồi xuống hỏi: "Ngon không! Hôm nay mẹ đã đích thân vào bếp đó!"
Hạ Trí Khanh không nói gì chỉ ăn, lúc đưa tay lấy ly nước thì vô tình nhìn thấy được mặt của mẹ Hạ đang sưng lên.
Anh nhíu mày, bỏ đũa xuống như muốn nhìn rõ hơn.
Mẹ Hạ thấy anh bỏ đũa xuống thì hỏi:
"Trí Khanh, đồ mẹ nấu con ăn không hợp khẩu vị sao? Để mẹ coi."
Lúc mẹ Hạ định đưa tay ra thì Hạ Trí Khanh lại nhìn thấy thêm những vết bầm ở tay của mẹ Hạ.
Lông mày anh nhíu chặt, cả người vì tức giận mà cũng trở nên run rẩy nắm chặt tay mẹ Hạ.
Mẹ Hạ thấy anh như vậy thì cũng hốt hoảng vuốt lưng anh nói:
"Sao thế? Bị nghẹn sao?"
Hạ Trí Khanh gằn giọng hỏi: "Ông ta lại đánh mẹ sao?"
Mẹ Hạ giật mình rụt tay lại né tránh ánh mắt anh: "Không..không có sao có thể chứ..Trí Khanh, con đừng nghĩ nhiều!"
Hạ Trí Khanh đứng dậy cầm lấy cái tay phía sau lưng của mẹ Hạ ra rồi nói: "Vậy đây là gì? Mẹ định giấu tới khi nào? Hay muốn bị đánh chết thì thôi?"
Mẹ Hạ không kìm chế được nước mắt khóc, cố gắng rụt tay lại.
Bà lắc đầu: "Thật sự mẹ không sao, Trí Khanh con mau buông mẹ ra."
Hạ Trí Khanh tức giận hét lên:
AAAAAA Rầm!!
Anh đấm mạnh vào tường, mẹ Hạ đứng một bên run rẩy khóc lóc.
Anh nhìn mẹ Hạ mắt đỏ ngầu gằn giọng nói: "Mẹ muốn bao che cho ông ta tới khi nào? Cả đời sao? Cả đời mẹ muốn cứ phải nhịn nhục mà sao vậy hoài sao?"
Mẹ Hạ không trả lời, anh kiềm chế nói tiếp: "Có phải mẹ biết ông ta ngoại tình còn có con rồi không?"
Mẹ Hạ khó tin nhìn anh, giọng lắp bắp: "Sao..sao con biết.."
Nói xong bà đi lại chặn miệng anh lại nói nhỏ: "Con im lặng đi, đừng nói cho ai cả, ông..ông ta là một kẻ điên sẽ làm hại con.
Làm ơn, nếu