Qua một lớp kính nhìn vào căn phòng tối đen Hạ Trí Khanh lại tiếp tục khiêu khích:
"Cô biết mẹ cô là thuộc dạng gì không? Là cái loại là vừa ăn cắp vừa la làng đó! Cướp chồng người ta đã đành giờ còn đi hãm hại người ta nữa? Ây da để cho mẹ cô sống tới bây giờ chắc là do lỗi của chúng tôi rồi!"
Bên trong cô gái kia đã bắt đầu giãy dụa mạnh mẽ, liên tục phản bác:
"Không..không phải sự thật..mẹ tôi sẽ không bao giờ cướp chồng người khác.
Mẹ tôi không bao giờ là tiểu tam.
Anh nói dối!! Là anh nói dối!!"
Hạ Trí Khanh bật cười ghê rợn, cho người mở bịt mắt cô gái đó ra.
Anh bật đèn sáng lên chiếu rọi lên người làm cô gái đó lóa mắt.
Hạ Trí Khanh mở một đoạn clip và quăng ra một bao thư dày, trong đó có rất nhiều hình ảnh của mẹ cô đang đi với ba Hạ.
Cùng với đoạn video mẹ cô gái đến nhà hãm hại mẹ của anh, anh đều đưa ra trước mắt cô gái này.
"Có một sự thật mà cô không biết, thật ra cô có cùng dòng máu với tôi đó nhưng mà ba tôi là vì sợ sự xuất hiện của cô sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của ông ta nên chẳng bao giờ thừa nhận đứa con hoang là cô cả đâu!! Mễ Giai.."
Hạ Trí Khanh cười đểu, Mễ Giai thì không tin vào sự thật, đôi mắt trở nên trống rỗng ngồi thẳng xuống đất.
Mễ Giai khóc, miệng liên tục lắc đầu:
"Mẹ tôi không phải người như vậy đâu, không phải, mẹ tôi dạy tôi rất tốt sao bà ấy thể làm trái ngược điều đó chứ?"
Hạ Trí Khanh nhìn hết một màn này, mặt vô cảm nói:
"Cô nhìn kĩ đi không phải mẹ cô thì ai? Chẳng lẽ tôi cho người phẫu thuật giống mẹ cô để đi cặp bồ với ba tôi sao?"
Mễ Giai lắc đầu, ngơ ngẩn nói:
"Anh..anh là..Hạ..Trí Khanh đúng không?"
Hạ Trí Khanh bật cười nói:
"Đúng thì sao? Mà không đúng thì sao?"
Mễ Giai mặt không còn khóc nữa, nước mắt thì vẫn dính trên mặt chưa khô, hỏi:
"Bây giờ anh muốn làm gì? Móc mắt? Móc gan hay móc tim của tôi để trả mạng lại cho mẹ anh?"
Hạ Trí Khanh nói:
"Cô có hai sự lựa chọn: 1 là giúp tôi tìm bằng chứng để nhốt mẹ cô vào tù, 2 là tôi gi.ết cô ngay tại đây!!"
Mễ Giai nói:
"Cái thứ 1."
Hạ Trí Khanh bất ngờ hỏi:
"Wow, cô con gái yêu quý của bà ta đây sao?"
Mễ Giai lạnh nhạt nói:
"Tôi không muốn mẹ tôi lại lún sâu vào đám bùn lầy đí nữa.
Hạ Trí Khanh cho người vào dẫn Mễ Giai ra ngoài.
Hạ Trí Khanh nói:
"Từ bây giờ cô sẽ nhận nhiệm vụ đó, còn nếu.."
Hạ Trí Khanh có ý nhấn mạnh mấy chữ cuối làm Mễ Giai không khỏi run rẩy.
"Còn nếu cô muốn phản tôi, dù cô có chạy trốn ở đâu tôi cũng sẽ bắt cô lại c.h.ặ.t hết hai chân của cô."
Mễ Giai run rẩy gật đầu, Hạ Trí Khanh nhanh chóng lấy một chiếc xe khác ngày thường ra lệnh cho cô ta trở về nhà.
Lúc rời đi Mễ Giai nói:
"Nếu báo cáo thì báo cáo ở đâu, anh cho tôi thêm Wechat đi.."
Hạ Trí Khanh nói:
"Không cần đâu, tới tận đây là được."
Mễ Giai đi không lâu thì Hạ Trí Khanh lại có một trò vui thú vị khác nữa.
Anh đến một khách sạn nổi tiếng, anh đưa cho tiếp tân một số tiền và hỏi:
"Có thấy một người phụ nữ mặc váy đỏ và một người đàn ông họ Hạ bước vào đây không?"
Tiếp tân gật đầu nói nhỏ:
"Phòng của họ là 409."
Sau đó Hạ Trí Khanh đã gửi tin cho một nhóm truyền thông đã quen biết anh từ lâu đến trước phòng của ông ta.
Còn anh thì thoải mái rảnh rỗi thuê một căn phòng mới để theo dõi tình hình.
Khi nghe bên trong có tiếng động, bọn nhà báo liền ập vào rất đông.
Những hình ảnh giường chiếu của ông và ba ta đều được nhà báo ghi lại.
Bà ta sợ hãi che kín