Cô ngớ người khi nghe câu trả lời của anh, cô lẳng lặng nhìn anh.
Bỗng nhiên anh dùng hai tay nhào nặn má của cô nghịch nói:
"Anh giận vì em bị bắt nạt mà cũng không thèm gọi cho anh, cũng may là anh đi tới kịp lúc không thì sẽ như thế nào? Nếu em mà bị thương anh sẽ thật sự rất đau lòng!!"
Anh ôm cô vào lòng để cô dựa vào người anh, khi đến tầng cao nhất thì anh dẫn cô đi vào văn phòng của mình.
Anh dắt coi vào phòng nghỉ dành riêng cho anh rồi dặn dò cô:
"Em đợi anh ở đây một xíu bây giờ anh có một cuộc họp khi nào xong sẽ dẫn em đi ăn."
Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, hôn lên trán cô rồi mới quay người rời đi.
Cô nằm trên giường lăn qua lăn lại, rất nhanh sau đó cô đã bị chìm vào giấc ngủ sâu.
Lúc cô tỉnh dậy thì sắc trời cũng đã bắt đầu xuống, cô nhìn xung quanh rồi lại nhìn đồng hồ.
Cô thấy đã năm giờ mấy rồi sao lại không thấy Hạ Trí Khanh? Cô thầm nghĩ:
"Chẳng lẽ anh ấy đã quên mất mình rồi sao?"
Cô nghĩ xong thì bước xuống giường mang giày cao gót của mình vào, đi nhìn xung quanh phòng làm việc của anh.
Quả thật phòng làm việc của anh rất đẹp, đứng ở đây nhìn ra ngoài cũng có thể chiêm ngưỡng cả thành phố.
Nhìn trên bàn cho khách cô thấy có mấy bịch bánh kèm theo một tờ giấy note:
Chắc bảy giờ anh mới xong việc, khi nào em thức nếu cảm thấy đói thì nhớ ăn lót dạ nhé!"
Cô phì cười từ bao giờ người cao ngạo như anh lại biết làm ra trò này vậy?
Cô cũng nghe theo lời Hạ Trí Khanh ngồi yên trong phòng hết ăn bánh rồi lại uống, xong lại xem phim.
Nhưng khi cô cảm thấy chán thì cô đi ra khỏi phòng làm việc.
Cô đi tới phòng họp của anh, nhìn từ ngoài vào cô đã thấy có rất nhiều người mà vẻ mặt ai nấy đều rất căng thẳng.
Cô mở nhẹ cửa ló khuôn mặt của mình vào, nhưng chuyện mà cô không thể ngờ cái cánh cửa lại gây ra tiếng động khiến cả phòng đều hướng mắt về cô.
Cô ngượng chín mặt nghiêm túc lại nói:
"A là tôi đi lộn phòng.
Tôi xin lỗi, mọi người cứ hợp tiếp đi!"
Cô cúi đầu định xin lỗi thì Hạ Trí Khanh ngồi ở trên nãy giờ lại đứng dậy tiến về phía cô nói với giọng thâm tình:
"Dậy rồi sao? Có muốn xem anh làm việc không?"
Cô không do dự gật đầu, anh gọi trợ lý Giang:
"Alo, trợ lý Giang anh mau đi lấy thêm một cái ghế cho tôi đi!"
Trợ lý Giang nghe anh gọi thì cũng nhanh chóng đi lấy một chiếc ghế khác.
Anh kéo tay cô lại ngồi vào bàn rồi đợi trợ lý Giang lấy thêm một cái ghế nữa để ngồi bên cạnh cô.
Lúc này cả phòng họp đều đang rất bất ngờ có thể họ không thể tin vào mắt mình.
Hạ tổng lạnh lùng cấm dục thường ngày của họ mà lại chiều chuồng một cô gái như vậy?
Lẽ nào là Hạ tổng bị bỏ bùa rồi sao?
Cô ngồi ở đây hết sức ngượng ngùng, Hạ Trí Khanh bên cạnh thì nói:
"Tiếp tục đi đừng trì hoãn nữa!"
Cô hơi kéo kéo tay áo anh, anh nhìn cô:
"Sao thế? Khó chịu ở đâu sao?"
Cô lắc đầu ghé sát người nói nhỏ vào tai anh:
"Hay là em ra ngoài nha? Mọi người cứ nhìn em như sinh vật lạ ấy.."
Hạ Trí Khanh phì cười một cái cả phòng ngay lập tức lại nhìn thẳng vào cô với vẻ mặt khó tin lần hai.
Xung quanh xì xầm:
"Hạ tổng vậy mà biết cười sao? Ôi đây là lần đầu tiên thấy Hạ tổng cười đó nha mà cô gái có thể làm ngài ấy cười cũng rất đẹp."
Cô đỏ mặt nắm chặt tay áo của anh, tay anh bỗng nhiên đan vào tay cô như đang trấn an:
"Em có thể xem điện thoại của mình đừng chú ý xung quanh."
Cô khẽ gật đầu lấy điện thoại ra để nhắn tin cho Thóc Thóc.
Tuy là thằng bé chỉ sắp năm tuổi nhưng đã rất thông minh, hằng ngày còn được Thu Nhiên dạy học.
Cô nhắn cho Thóc Thóc:
[Bảo bối, con đã về chưa?]
Rất nhanh thằng bé đã voice qua cho cô:
[Mami, con về lâu rồi.
Bây giờ chỉ có con với dì Nhiên Nhiên ở nhà thôi.
Khi nào mami