Lam Sênh nhận ra hình như sức chịu đựng của hắn càng ngày càng tăng lên theo tỉ lệ thuận với sự to gan của cái tên Lục Nhiễm kia.
Trước đây tên này trêu đùa hắn, nhưng không dám đụng chạm nhiều nhưng càng ngày càng về sau chính là càng quá đáng.
Trước đây còn lang bạt ở khắp nơi làm nhiệm vụ, tên này từ ngồi ngủ bên cạnh hắn thành dựa vào vai hắn ngủ, tiếp đó là từ dựa vào vai hắn ngủ chuyển thành dùng chân hắn làm gối đầu, bây giờ lại còn từ dùng chân hắn làm gối đầu biến thành chui thẳng vào bên trong lòng hắn để hắn ôm ngủ.
Đầu của người nọ dựa vào ngực hắn, tay của người nọ vòng qua hông hắn, vai của người nọ là tay hắn cố định.
Đôi mắt của Lam Sênh lại không tự chủ hướng về phía thiếu chủ nhà mình, người ta là ôm trong lòng ôn hương nhuyễn ngọc nữ tử xinh đẹp, còn hắn trong lòng cũng có ôn hương nhuyễn ngọc nhưng lại là một nam tử aaaa.
Đúng là một hang động, hai số phận.
Lam Sênh vốn từ lâu đã chấp nhận đây là cái nghiệp mà mình phải gánh, cũng chỉ đành xốc lại tư thế một chút, nhìn lại người đang nằm gọn ở