Vân Hi nhìn nữ tử trong lòng đang mê man bởi cơn sốt, gương mặt nhỏ nhắn cũng có chút trắng trợt, tiểu cô nương mười sáu tuổi dám bỏ lại binh lính chạy về phía trước để săn bạch hồ ly, được, nàng giỏi.Chỉ là nàng thật sự không nhớ hắn thật hay là bị sốt đến hỏng não, như vậy mà lại mơ màng gọi hắn là thần tiên ca ca.
Không sao, hắn tự an ủi chính mình, có lẽ là nàng thật sự đang sốt đến muốn hỏng não rồi.
Hắn rất thoải mái mà ôm nàng vào trong lòng, gương mặt của nàng được lớp lông áo trắng tinh làm nổi bật vô cùng, hắn nghĩ lớn lên nàng sẽ rất đẹp, chỉ là không thể tưởng tượng ra nàng sẽ đẹp đến như vậy.Vân Hi dựa lưng vào vách núi, đưa mắt nhìn qua hai tên thuộc hạ chết tiệt kia của hắn, hừ, cũng đang ôm nhau ngủ.
Hắn cùng nương tử tương lai ôm nhau ngủ thì thôi đi, hai tên này không thừa nhận thích nhau, vậy thì ôm nhau làm gì.
Nghĩ một hồi, hắn cũng dựa cằm mình vào trên đầu nàng thiếp đi.Trời sáng rồi, hai tên thuộc hạ kia của hắn cũng không thấy đâu nữa, đống lửa mà nàng nhóm cũng được đơm thêm củi, hơn nữa còn có một con gà đã được