Ở một gian phòng nào đó trong Vân Hi phủ, Lục Nhiễm nhíu mày nhìn Lam Sênh đang mơ mơ màng màng nằm bệt trên nền đất, có chút chật vật, bản thân mình lại không thể nhìn thấy hắn như vậy liền nhanh chóng đỡ hắn lên dường, Lam Sênh có chút nặngLục Nhiễm vẫn như cũ phi thường tỉnh táo, bản thân hắn chính là ngàn chén không say, sao có thể bị ba người kia chuốc say cơ chứ, căn bản nếu như hắn không giả bộ say thì nhất định sẽ không cách nào rời khỏi đó.
Thiếu chủ cũng thật là! không thể nói nổi.
Như vậy mà lại nỡ lòng nào dùng xuân dược với hắn cơ chứ? Nếu như không phải thuốc này do chính tay hắn chế tạo ra thì không biết bây giờ bản thân đã chật vật thành dạng gì rồi.
"Lục Nhiễm, ta muốn tắm,!.
muốn tắm một chút" Lam Sênh níu chặt cánh tay người nọ, gương mặt chính là mơ mơ hồ hồ một mảng đỏ ửng, nhất quyết không để cho người đối diện rời đi.
Lục Nhiễm nhìn người đối diện lại có chút đau đầu, đúng vậy, Lam Sênh hắn sợ bẩn như vậy nhất định sẽ không thể để bản thân trong trạng thái người dính bụi bặm để đi ngủ được,mặc dù là cùng nhau lớn lên, luôn cùng nhau làm nhiệm vụ