Gương mặt anh tuấn của Lam Sênh căn bản chính là được phóng đại ở ngay trước mặt hắn, gần đến nỗi hắn có thể ngửi thấy mùi đàn hương nhè nhẹ toả ra từ người đối diện, gần đến nỗi hắn chỉ cần nhích thêm một chút liền có thể chạm đến bờ môi mỏng kia.
Lục Nhiễm có chút hốt hoảng, hắn không nên nhân lúc Lam Sênh say rượu mà làm ra chuyện đồi bại với người ta được, nếu không chờ khi Lam Sênh tỉnh rượu rồi nhất định sẽ hận hắn chết mất.
Lục Nhiễm đưa tay vịn vào thành bồn muốn dựa vào đó rời khỏi bồn tắm, chỉ là hắn chợt động, bàn tay của người nào đó đã chặt cứng khoá ở ngang hông hắn.
Lam Sênh trầm giọng nói:"Đừng động"Trên mi mắt của Lam Sênh thậm chí còn vương một chút bọt nước trong veo, gương mặt của hắn vẫn như cũ không chút biểu cảm nhưng ánh mắt lại cơ hồ nóng bỏng không thôi.
Lam Sênh cứng đơ giữ nguyên cái tư thế xấu hổ ấy của mình, có lẽ là do chút tàn dư của xuân dược do Vân Hi quân hạ, Lam Sênh cảm thấy cơ thể cũng bắt đầu có chút nóng lên, hơn nữa lại thêm chuyện đối diện cái gương mặt này, ánh mắt này của Lam Sênh, chính là muốn hắn ngã