Một đêm tuyệt vời, ai ai cũng tìm được hạnh phúc lứa đôi của bản thân mình, mà ở một góc nào đó của Vân Hi phủ có một bóng hình vẫn lẻ loi, đúng, không ai khác cả, chính là Mặc Hàn, từ bé đến lớn, nữ tử mà hắn luôn tâm tâm niệm niệm cũng chỉ có Cẩn Y, chỉ là hắn không ngờ, người cũng tâm tâm niệm niệm nàng giống hắn lại là chủ soái của hắn, hơn nữa nàng cũng thích y.
Người khác thích nàng, hắn có thể tranh giành, nhưng nàng thích người khác, hắn phải làm sao đây? Hơn nữa người nọ lại là người mà cả cuộc đời này hắn tôn trọng nhất! ~~~Ánh nắng từ bên ngoài cửa chiếu vào bên trong gian phòng, biểu thị một ngày mới nữa đã bắt đầu, Lục Nhiễm với tay qua, phát hiện người bên cạnh đã không còn nữa, lúc này mới bừng tỉnh khỏi giấc ngủ, cả người chỉ khoác một vạt áo mỏng, những vệt hồng hồng đậm nhạt khác nhau lưu lại trên cơ thể nhắc nhở hắn chuyện hoan ái đêm qua là thật, không phải là một giấc mơ.
Nhưng Lam Sênh rời đi mà không làm hắn tỉnh giấc, chuyện này quá hoang đường, trừ phi! đúng, mùi trong không khí này chính là mê hương giúp ngủ ngon mà hắn chế tạo.
Lục Nhiễm tự giận chính mình, nhanh chóng bật dậy mặc lại y phục, nếu như may mắn, ít nhất còn có thể tạm biệt Lam