Hai người cứ như vậy đều loã thể mà thân mật, da thịt dán sát vào nhau cọ qua cọ lại, đôi bên thân mật khăng khít vô cùng.
Lục Nhiễm bản thân hắn chính là coi qua không ít xuân cung đồ liền muốn thể hiện bản lĩnh so với người trước mặt, nhanh chóng vươn người ngậm lấy vành tai trơn bóng như ngọc, nhịn không được lại cắn lên đó một ngụm, mềm mại, ấm nóng, Lục Nhiễm cắn xong còn dùng lưỡi quết nhẹ rồi mút lấy một cái, người nọ ở phía trên bất giác run rẩy không thôi.
Lam Sênh vẫn như cũ không chịu mở miệng nói chuyện, ánh mắt chính là tràn đầy dục vọng, sức lực của Lam Sênh vốn dĩ mạnh hơn Lục Nhiễm, rất nhanh liền thoát khỏi sự áp chế của đối phương, mạnh mẽ lần nữa đè người nọ xuống dưới thân, miệng lưỡi nhanh chóng tấn công đối phương, Lục Nhiễm chính là cả cơ thể đều trở nên mềm nhũn dưới thân người nọ.
Lục Nhiễm đè gáy Lam Sênh, hôn lấy hôn để, nhất định không cho y rời ra khỏi mình, Lam Sênh cũng chẳng rảnh rỗi là bao, bàn tay trắng nõn nhưng hơi có vết chai sần do quanh năm dùng cung dùng kiếm cứ như vậy mà rà một vòng trên thân người Lam Sênh, dừng lại ở khu vực eo mông, sau đó lại ra