Đồng Thiên Vũ uống rượu đến say mèm người trong bang của anh phải vào kêu anh vì nếu mà để uống nữa sẽ nguy hiểm đến dạ dày.
Anh nằm vật trên ghế miệng lẩm bẩm:
“Đan Tâm….Đan Tâm….”
Đúng lúc này điện thoại của anh sáng màn hình là Nguyễn Tuấn Anh gọi đến, người kia mừng rỡ bắt máy:
“Alo lão tam, lão nhị đang ở đây anh ấy uống say quá tôi đỡ về phòng nghỉ thì không chịu cứ luôn miệng gọi tên cô gái nào là Đan Tâm ấy!”
Nguyễn Tuấn Anh nhíu mày một cái sau đó nhếch môi, cánh tay rắn chắc ôm lấy con mèo nhỏ đang giương nanh vuốt trong lòng.
Anh định gọi cho Đồng Thiên Vũ nói chút chuyện ai ngờ lại nghe được tình thế này, chắc lại chọc giận gì Đan Tâm nữa rồi nên mới thành như vậy.
Cười nhẹ một tiếng rồi nói qua điện thoại:
“Cậu cứ để Vũ nằm đó đi lát nữa sẽ có người đến đưa cậu ấy về.
Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho cô gái đó, khi cô ấy đến nhớ đón tiếp một chút.
À cô ấy là Rose Tỷ bên Kim Long ấy, cậu biết mặt mà đúng không, bọn họ có đến bar cùng chúng tôi vài lần.”
“Vâng tôi biết, vậy bây giờ tôi để lão nhị trong phòng bao rồi ra cửa chờ cô ấy đến!”
“Ừ vậy nhé, đem rượu cất hết đi thằng nhóc kia say tí bỉ rồi không chừng lại làm càn.”
Nói rồi tắt máy cúi đầu nhìn Annie nhỏ nhắn nằm trong lòng mình đang bất mãn, cô trừng mắt nhìn anh rồi khẽ nói:
“Anh gọi cho ai nữa vậy?”
“Đan Tâm”
Chỉ đáp lại một tiếng như thế sau đó nhấn một dãy số, ngón tay đồng thời đặt lên môi Annie nháy mắt ra hiệu cô im lặng.
Annie bĩu môi một cái chồm người hơi hướng lên cổ Nguyễn Tuấn Anh để nghe ngóng làm anh bật cười.
Bên kia vang lên giọng nói mềm mại dễ nghe của Đan Tâm, Nguyễn Tuấn Anh nhấn loa ngoài rồi cất tiếng:
“Đan Tâm em mau đến Thác Loạn đưa Vũ về nhà đi cậu ta uống say nằm trong phòng bao kìa.”
Đan Tâm khó hiểu nhưng cũng rất nhanh trả lời lại:
“Anh ấy say thì bảo Mã Thức Phương đến đón về đi…”
Nguyễn Tuấn Anh và Annie nhìn nhau, cô định lên tiếng nhưng Nguyễn Tuấn Anh đã lắc đầu ra hiệu sau đó nói tiếp:
“Hai người lại cãi nhau à có phải thằng nhóc đó làm em buồn không? Nhưng nó với Mã Thức Phương thật sự là kết thúc rồi không chừng là có hiểu lầm.”
Đan Tâm thở dài sau đó kể lại toàn bộ chuyện xảy ra lúc sáng cho Nguyễn Tuấn Anh nghe.
Anh nghe xong liền cười một tiếng cúi đầu xuống hôn lên trán Annie nụ hôn nhẹ rồi mới nói với Đan Tâm:
“Chắc Vũ muốn kết thúc trực tiếp để Mã Thức Phương đừng vọng tưởng nữa.
Em không biết đấy thôi cậu ấy thật sự đang cố gắng chinh phục lại em đấy.
Anh nói này Đan Tâm, Vũ thật sự thay đổi rồi đầu óc của nó toàn là em thôi có lẽ vì chuyện hôm nay nên mới đến bar uống rượu giải sầu, cũng không gọi bọn anh đến.
Em mau chiếu cố bạn anh một chút đi, cậu ta nhận ra yêu em muộn màng quá nên bây giờ cũng nhận khổ từ từ.
Nhờ em đưa cậu ấy về nhé rồi mai tỉnh rượu hai người nói chuyện rõ ràng xem thế nào.
Thật ra ai cũng mong em và Vũ có thể hàn gắn lại hết.”
“Vâng có lẽ do em vẫn nhạy cảm chuyện cũ.
Thôi để em đến bar đưa anh ấy về trước đã rồi nói sau.
Cảm ơn anh nhé!”
Chấm dứt cuộc gọi Nguyễn Tuấn Anh lật người đè Annie dưới thân, cô đánh nhẹ lên cơ ngực rắn chắc, giọng nói có chút bực