*Tại Mã gia
Mã Thức Phương cùng Mã Lữ Thông đang cùng ngồi uống trà nói chuyện.
Gương mặt xinh đẹp của cô ta hằn lên tia hung ác, giọng điệu chua ngoa vênh váo cất lên:
“Kì này con nhỏ con của lão họ Phạm kia chết chắc rồi.
Nếu mà con không cho người theo dõi cũng chẳng biết nó đang mang thai.
Hừ để xem bị tông xe còn giữ được dòng máu của Đồng gia không, còn có cái mạng nhỏ đó của nó chắc chắn ảnh hưởng không ít.
Tốt nhất là sống đời thực vật hoặc chết luôn đi là vừa.
Ba à, ba thấy con gái lần này làm tốt không, một phát cho đi luôn con nhỏ đáng chết kia.”
Mã Lữ Thông bật cười ghê rợn, ông ta giơ ngón cái biểu hiện khen thưởng con gái mình.
Lời nói độc địa hiện lên cho con người đầy mưu mô tham vọng:
“Con làm rất tốt, con nhỏ đó quá phiền phức.
Lúc ra tay với vợ chồng tên Phạm Thành ngu xuẩn kia vì quá bất cẩn mà để xót nó.
Ba cũng tưởng rằng nó đã chết theo ba mẹ nó luôn rồi, ai ngờ vẫn còn tồn tại.
Để nó sống nhiêu đó đủ rồi, sống nhiều quá lại mang hoạ cho chúng ta.
Nếu không có nó con đã thành công bước vào Đồng gia rồi, nó cướp Đồng Thiên Vũ từ con thì con có quyền cướp đi con của nó, ba rất khen vì điều này.
Diệt thì phải diệt tận gốc chứ mà để lại thì nguy hiểm lắm.
Tên tài xế kia con có dặn hắn phải lái xe tông thật mạnh không, con nhỏ đó quá cứng đầu quá thông minh ba đã từng ra tay với nó nhưng mà số của nó cũng may mắn được sống đến bây giờ.”
Mã Thức Phương nhấp một ngụm trà, giọng nói thâm độc cứ thế luyên thuyên tiếp tục:
“Ba yên tâm con đã căn dặn tên tài xế kia phải điều khiển lái xe thật mạnh rồi, con khốn đó phải sảy thai thôi và nó cũng bị ảnh hưởng.
Một con nhỏ như nó thì làm được gì nếu không có Đồng Thiên Vũ che chở chứ, đều là lụm giày rách của con mang lại thôi có gì tốt đẹp.
Còn tên họ Đồng kia anh ta tuyệt tình thì đừng trách con, con không có được thứ mình muốn thì anh ta cũng đừng hòng sống yên.
Muốn hạnh phúc cùng con khốn kia à, nằm mơ đi!”
Mã Lữ Thông hài lòng về đứa con gái của mình.
Đây mới là con của ông chứ, phải có tham vọng dành lấy những điều xứng đáng thuộc về mình, không có thì phải cướp, phải tàn nhẫn bằng mọi giá.
Phạm Lý Đan Tâm sao, chỉ là một đứa con gái nhỏ bé của tên Phạm Thành thôi ông ta việc gì phải lo ngại nó chứ.
Để xem bây giờ nó cùng tên oắt con Đồng Thiên Vũ kia chọc giận con gái của ông thì chúng nó có còn yên ổn hay không.
Hai ba con cùng ngồi trò chuyện nhưng lời lẽ vô cùng tàn độc, thô thiển chứa đầy sự căm ghét và tham lam mà không hay biết Mã Văn Tuấn từ lúc nào đã xuất hiện trên cầu thang đang đi xuống, trên tay anh ta còn có cái vali to.
Mặt anh ta hầm hầm đi đến chỗ Mã Thức Phương và Mã Lữ Thông đang trò chuyện, trầm giọng cất tiếng:
“Hoá ra là mày cùng ba cho người gây tai nạn cho Đan Tâm à? Mày là con gái mà không biết hai chữ đoan trang hay sao, mày theo ba làm nhiều việc xấu như vậy không thấy hổ thẹn với bản thân à? Đứa bé có tội tình gì mà mày nhẫn tâm cướp đi mạng sống của nó? Mày làm như vậy đừng hỏi tại sao sau này không được sống yên.
Còn ba nữa khi nào thì ba mới dừng lại việc làm hại người khác, họ không động đến ba nhưng tại sao ba cứ hết lần này đến lần khác gây nguy hiểm cho họ vậy?”
Mã Văn Tuấn xổ một tràng câu hỏi làm cho Mã Lữ Thông cùng Mã Thức Phương trố mắt bất ngờ rồi hoá thành giận dữ.
Cô ta vùng dậy khoanh tay hất mặt lên thể hiện sự căm ghét của bản thân với Mã Văn Tuấn:
“Anh thì biết cái gì, mọi chuyện ba và tôi làm là để giữ vững cơ ngơi của Mã gia chứ chả có gì là sai phạm cả.
Kẻ nào dám chống đối thì diệt khử thôi đó là lẽ đương nhiên.
Anh là con của ba mà anh dám lên mặt nói chuyện như thế với ba à, anh có hỗn láo quá không vậy? Anh ăn anh mặc của Mã gia, sống sung sướng trên công sức của ba mà bây giờ anh mở miệng chỉ trích vậy đó hả? Con người anh vô tích sự như vậy thì làm gì hiểu được ý muốn của ba chứ, ba làm là vì ai là vì cái nhà này, là để cho tôi và anh được sung sướng đến hết đời, để cho mẹ được tự hào với bạn bè của bà ấy.
Như vậy là sai hay sao Mã Văn Tuấn?”
Mã Văn Tuấn căng mắt chán ghét vì những lời nói của Mã Thức Phương.
Em gái anh ta thật sự đã bị tham vọng cùng