Đan Tâm ngồi trong phòng bệnh xem tài liệu công ti trên ipad.
Cô vừa mới ăn cháo xong, Đồng Thiên Vũ đã đến chỗ bác sĩ lấy thuốc cho cô sẵn tiện hỏi bác sĩ về tình trạng sức khoẻ của cô để làm thủ tục xuất viện.
Tính đến hiện tại thì Đan Tâm đã nằm viện được một tuần rồi, Đồng Thiên Vũ cũng theo đó mà ở lại bệnh viện vừa chăm sóc cho cô vừa làm việc.
Công việc của anh một phần giao cho thư kí Ngô, còn anh chỉ giải quyết những tài liệu cần thiết mà thôi.
Phòng bệnh rất hiện đại và tiện nghi, sofa và giường bệnh rất rộng nên Đồng Thiên Vũ ở lại cùng Đan Tâm cũng chẳng hề hấn gì.
Cửa phòng bật mở, một thân ảnh cao lớn đi vào trên tay mang theo túi giấy to.
“Đã ổn chưa mà em làm việc vậy?”
Nghe giọng nói quen thuộc lâu ngày mới được nghe lại Đan Tâm ngước mặt lên có chút bất ngờ cất tiếng:
“Mã Văn Tuấn sao anh lại đến đây?”
Mã Văn Tuấn đem túi quà để trên bàn sau đó đi lại giường bệnh của Đan Tâm trước khi ngồi xuống anh ta cúi đầu xem vết thương trên trán Đan Tâm, tư thế vô cùng ám muội.
Đúng lúc này Đồng Thiên Vũ trở lại, vừa mở cửa ra thấy cảnh tượng này đập vào mắt liền một bụng sôi trào, anh đi lại gạt Mã Văn Tuấn ra một bên, thấp giọng:
“Mã thiếu gia có lòng đến thăm vợ tôi vậy sao?”
Dáng vẻ Mã Văn Tuấn nhìn Đồng Thiên Vũ vô cùng thích thú, kéo ghế ngồi xuống cất tiếng trêu ghẹo:
“Tôi chỉ đến xem bà chủ xinh đẹp của tôi đã ổn hay chưa để còn hầu rượu tôi nữa.
Mấy bữa nay không có cô ấy, tôi đến hộp đên uống rượu vô cùng nhàm chán.”
Nói xong còn tặng cho Đan Tâm cái nháy mắt, Đồng Thiên Vũ thật hận không thể một phát đấm chết tên đàn ông này.
Choàng tay ôm lấy vai Đan Tâm, ánh mắt cảnh cáo nhìn chằm chằm Mã Văn Tuấn, Đồng Thiên Vũ trầm giọng nói:
“Cô ấy ổn rồi nhưng mà Mã thiếu gia anh không ở nhà xem ba và em gái anh xoay sở thế nào hay sao, rãnh rỗi đến tìm vợ tôi chỉ để hỏi thăm thôi à hay có ý gì khác?”
Mã Văn Tuấn lắc đầu chán nản đáp lại:
“Tôi đúng là chỉ đến thăm Đan Tâm thôi còn về ba tôi và cô em gái kia thì tôi chẳng quan tâm nữa.
Tôi chuyển ra ở riêng rồi, cái nhà đó không còn tình người nữa, tôi ở lại vướng bẩn thêm.
Tôi cũng không ngờ bọn họ lại có thể ác độc như vậy, người trong nhà là tôi còn không thể chấp nhận được.
Nhân đây cũng là lời xin lỗi tôi gửi đến hai người, nếu tôi biết trước tôi đã ngăn chặn lại sẽ không dẫn đến cớ sự này.”
Đan Tâm nở nụ cười tươi với Mã Văn Tuấn, cô nhẹ nhàng nói:.
ngôn tình hài
“Cảm ơn anh đã đến thăm tôi tôi đã khoẻ nhiều rồi.
Anh đã làm đúng khi không ủng hộ tội ác mà ba anh gây nhưng nếu anh dọn ra ngoài ở như vậy thì mẹ anh sẽ thế nào? Ba của anh không gây khó dễ cho bà ấy chứ?”
“Tôi đã nói với ông ta rồi cứ thử làm gì mẹ xem tôi có đứng yên không.
Con người ông ta tham vọng đến đáng sợ còn nuôi dạy ra đứa con gái kia thành quỷ nữa, tôi thật sự sợ hãi.
May mà tôi gặp được em, nhờ em tôi mới tìm lại được chính mình.”
Say mê chính là sự hiện hữu trong đôi mắt của Mã Văn Tuấn lúc này, Đồng Thiên Vũ đầu đã bốc hoả rồi, mặt đen như than.
Không nhanh không chậm cũng chẳng nể mặt mà lên tiếng đuổi khách:
“Hỏi cũng đã hỏi rồi, cảm ơn cũng đã xong thì bây giờ mời Mã