Đúng như dự tính sáng hôm sau bác sĩ đến khám cho Đan Tâm thấy cô đã ổn định hoàn toàn thân thể thì cho phép xuất viện.
Đồng Thiên Vũ thu xếp đồ đạc trong lúc chờ Đan Tâm thay đồ, anh cũng tranh thủ đi hỏi bác sĩ xem sẽ bồi bổ thế nào để tiện chăm sóc cho Đan Tâm.
Sau khi đã hoàn tất thủ tục xuất viện Đồng Thiên Vũ lái xe đưa Đan Tâm về nhà.
Căn nhà chung của cả hai lúc trước được Đồng Thiên Vũ cho người dọn dẹp trang hoàng lại vô cùng sạch sẽ, tươm tất.
Vừa về đến thì ba mẹ Đồng cùng mọi người đã đứng trước cổng chờ đón rồi.
Đan Tâm được mẹ Đồng dẫn vô nhà ngồi ở sofa còn Đồng Thiên Vũ mang đồ ở xe đi vào.
Xong xuôi mọi người cùng ngồi lại thay nhau hỏi thăm cô còn có mỗi người đều mang một túi quà toàn đồ bồi bổ sức khoẻ gửi cho cô, Đan Tâm nhìn mà nuốt nước bọt cái ực trong cổ họng….Toàn thực phẩm mắc tiền tốt cho sức khoẻ cô mà dùng hết thì thật là biến thành heo luôn ấy.
Tất cả ở lại ăn cơm trưa rồi mới dần tản về, cho đến khi chỉ còn lại ba mẹ Đồng, Khánh Luân, Nguyễn Tuấn Anh và Annie.
Khánh Luân lườm Đan Tâm một cái, mấy ngày nay cậu bận bịu phụ giúp ba mẹ gặp đối tác ở bên này với lại giải quyết số việc Minh Ngọc nhờ nên đến tận khi Đan Tâm nằm viện được hai ngày thì cậu mới được biết.
Thật là giận đến muốn toát lửa thiêu rụi hai cha con họ Mã kia, quỷ chứ chẳng phải người.
Cậu được Annie tóm tắt lại toàn bộ sự việc cùng với tình trạng bệnh của Đan Tâm, cậu càng tức đến độ muốn giết chết Mã Thức Phương ngay lập tức.
Đúng là con đàn bà điên mà!
“Lo dưỡng sức lại nha con kia, công việc của mày trong Kim Long tao phải gánh dùm đấy, nhanh mà khoẻ lại rồi làm việc để ông còn đi tìm tình yêu nữa!”
“Không biết có tìm được không chứ tao thấy mày là ế rồi đấy!”
Vẻ mặt trêu ghẹo cùng thách thức của Đan Tâm dành cho Khánh Luân khiến đầu cậu như bốc hoả hờn dỗi nói lại:
“Kệ bố mày, thân mày lo tịnh dưỡng cho khoẻ đi rồi kéo đồng bọn đi hiến tế con đàn bà kia.
Ông đây ngứa tay ngứa chân bữa giờ rồi đó.”
Đan Tâm không nói chỉ nháy mắt rồi bật cười một cái.
Annie lúc này ngồi cạnh Nguyễn Tuấn Anh ăn bánh cũng nói thêm vào:
“Đúng đó đúng đó chị, chị phải nhanh hồi phục đi để chị em mình còn đòi nợ con mẹ già kia chứ.
Đồ đàn bà lăng loàn không nên nết, chê!”
“Em với nó sáp lại chắc chửi người ta mấy nay không còn là người nữa rồi đúng không.
Hai anh em bây mà đụng nhau một cái thì hỡi ôi….hai con “báo””
“Chị này!”
Annie chu môi đánh nhẹ lên mu bàn tay Đan Tâm.
Cô với anh Khánh Luân có gì đâu chứ chỉ là cả hai có hơi nghịch một tí thôi, cái miệng cũng hơn người ta một tí nên hợp tác lại thì chỉ khiến cho người khác inh tai nhức óc chứ có làm cái gì to lớn lắm đâu.
Nguyễn Tuấn Anh nhìn bộ dạng đáng yêu này của Annie mà rục rịch, dạo này cơ thể anh đúng là vì con mèo nhỏ này mà trở nên chiếm hữu thật rồi.
Kiềm chế lại để lát về nhà “xử lí” mèo nhỏ sau, hướng về phía Đan Tâm cất tiếng:
“Ai cũng mong em có thể khoẻ lại hết vì vậy cố gắng tịnh dưỡng nha.
Bây