Đan Tâm sau khi trở về nhà được Đồng Thiên Vũ chăm sóc chu đáo đã khoẻ lại rất nhanh nên có thể bắt đầu làm việc lại.
Vì ở Kim Long đã có nhiều người quản lí nên Minh Ngọc nói với cô không cần đến nữa.
Chính điều đó mà Đan Tâm mỗi ngày sẽ đến công ty phụ giúp Đồng Thiên Vũ sẵn tiện chăm sóc cho anh kĩ càng hơn.
Người đàn ông này ăn uống thất thường cô lo anh sẽ bệnh mất.
Đồng Thiên Vũ đã đi họp với các cổ đông của công ty nên Đan Tâm ở phòng làm việc chờ anh.
Thư kí Ngô cũng đang ở với cô để tra tài liệu sẵn tiện hỏi thăm trò chuyện.
Cô đưa cho thư kí Ngô một tách cà phê mình vừa pha, tươi cười cất tiếng:
“Thời gian qua vất vả cho anh quá vừa đảm nhận việc của tôi vừa giúp Thiên Vũ nửa phần chuyện công ty.
Tôi đã nói với anh ấy sẽ tăng lương lên cho anh từ tháng này rồi đó, cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ nhé!”
Thư kí Ngô nhận lấy tách cà phê từ Đan Tâm nghe cô nói như vậy có chút ngại ngùng gãi đầu, thật thà đáp lại:
“Không có gì đâu thiếu phu nhân! Tôi làm việc ở Đồng thị đã lâu còn được Boss chiếu cố để giúp anh ấy giải quyết chuyện công ty đó là phúc phần của tôi, tôi cảm thấy rất vui và biết ơn hai người vô cùng vì đã đặt niềm tin ở tôi.
Thật ra không cần tăng lương đâu, mỗi năm công ty đều lên lương cho tôi mà, hiện tại lương của tôi ổn định lắm giờ mà tăng nữa tôi thật không dám nhận đâu.
Boss và thiếu phu nhân đối xử tốt với tôi như vậy nên tôi càng cố gắng giúp đỡ hai người, không có gì khó khăn đâu ạ!”
“Làm việc chăm chỉ thì được hưởng lương cao, đây là chuyện rất bình thường không cần ngại đâu.
Cứ để dành đó về sau còn dùng mà!”
Đan Tâm nháy mắt với thư kí Ngô một cái càng khiến anh ta ngượng ngùng hơn.
Hai vợ chồng này cũng thật ưu ái anh ta quá rồi, chỉ là giúp Boss một chút thôi mà đâu có gì to tác.
Vốn dĩ không muốn tăng lương là vì Đồng Thiên Vũ bao năm qua đã chiếu cố anh ta rất nhiều, anh ta làm việc và cống hiến cho Đồng thị bằng tất cả tri thức mà mình có, bằng tâm huyết ngay khi được trúng tuyển của công ty chứ không phải nhìn vào mức lương mà lựa chọn Đồng thị cho tương lai của mình.
Được làm việc ở đây đối với thư kí Ngô mà nói đó chính là sự tự hào vô cùng lớn của bản thân.
Đâu phải muốn làm thư kí làm trợ lí cho Boss là dễ đâu, anh ta được Boss nhìn trúng cũng là điều may mắn nên rất cố gắng để khiến Boss hài lòng.
“Vậy tôi cảm ơn thiếu phu nhân và Boss nhé, hai người thật khiến tôi ngượng quá đi.
Làm có chút việc mà được tăng lương lên gấp 10 rồi.
Tôi vừa tra bảng lương tháng này xong…”
“Không ngượng, ai mà thể hiện tốt thì Thiên Vũ chắc chắn sẽ chiếu cố họ không chỉ riêng anh đâu.”
“Vâng, cảm ơn thiếu phu nhân!”
“Không có gì đâu, à bây giờ nhờ anh tra giúp tôi hợp đồng gần đây công ty kí nhé, tôi có việc đi xuống lễ tân một chút.”
Nhận được cái gật đầu của thư kí Ngô, Đan Tâm liền rời đi.
Thư kí Ngô cũng bắt đầu làm việc mà cô giao.
Trong lúc lên mạng tra một số thông tin về đối tác, anh ta phát hiện một tin tức động trời.
Căng mắt đọc dòng chữ trên bài báo, thư kí Ngô há miệng to tưởng chừng có thể nhét cả quả trứng gà vào luôn.
Mà Đan Tâm lúc này đã trở lại nhìn thấy bộ dáng này của thư kí Ngô liền khó hiểu.
Đi đến bên cạnh bàn làm việc của anh ta khẽ hỏi:
“Thư kí Ngô anh làm sao mà mang bộ dáng thế này?”
“Trời ơi thiếu phu nhân ơi có tin sốt dẻo.
Trà xanh bị lên dàn hoả thiêu rồi nè!”
Mắt vẫn dán vào bài báo trên màn hình máy tính, miệng trả lời Đan Tâm.
Cô thật sự bị bộ dáng này của anh ta chọc cười, vỗ vai thư kí Ngô một cái rồi tiếp tục hỏi:
“Anh nói cái gì thế tôi chả hiểu gì cả.”
Thư kí Ngô lập tức thu lại bộng dáng surprise của mình rồi kéo Đan Tâm chỉ vào màn hình máy tính cất tiếng:
“Đây nè thiếu phu nhân cô nhìn đi là người cũ của Boss đó.
Lúc nãy tôi đang tra thông tin của đối tác thì vô tình nhìn được bài báo này nên bấm vô coi.
Trời ạ không ngờ là Mã tiểu thư là nhân vật chính.
Ban đầu tôi cũng chẳng quan tâm nhưng khi nhìn thấy chữ “Mã thị” thì liền nhấn vào xem thử, không ngờ lại thấy tin động trời này.
Phen này bên Mã gia và Mã thị khốn đốn rồi.”
Đan Tâm ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào tiêu đề bài báo cùng hình ảnh đi kèm, cô