*Tại Mã gia
Mã Thức Phương được báo xem tin tức trên mạng mà mặt trắng bệt chuyển dần xanh sang đỏ, cô ta đã điên cuồng gào thét đập phá mọi thứ trong phòng.
Căn phòng ngủ lúc này như một bãi chiến trường, Mã Thức Phương đầu bù tóc rối liên tục gọi điện thoại kêu người gỡ những bài báo đăng tin cô ta xuống.
Cặp mắt hằn lên tia cay độc hung ác, giọng nói gằn lên tưởng chừng như nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng nặng nề, căm phẫn:
“Khốn kiếp, tụi mày dám chơi tao, lũ khốn nạn.
Tao không tha cho tụi mày không tha cho tụi mày, chống tao đều phải chết….Aaaaa”
Vừa hét lên âm ĩ lại tiếp tục đập phá mà lúc này cửa phòng cô ta bật mở, Mã Lữ Thông đi vào, trên khuôn mặt trung niên cũng lo lắng, sốt sắn không kém.
Ông ta đi đến kéo Mã Thức Phương lại giường ngồi, ngăn chặn hành động điên cuồng đang diễn ra của cô ta.
“Con bình tĩnh đã, ba gọi người bảo họ gỡ mấy bài báo đó xuống rồi.
Bây giờ phải tìm ai là người tung các tin tức này ra, phải diệt khử bọn chúng.”
Mã Thức Phương thở hổn hển, tức giận đáp lại:
“Còn ai ngoài lũ khốn kiếp kia chứ, chúng nó được nước làm tới muốn lật đổ Mã gia.
Chắc chắn là Đồng Thiên Vũ hoặc con nhỏ họ Phạm kia cho người tung tin ra ngoài rồi.
Đồng Thiên Vũ con không biết anh ta nghi ngờ từ lúc nào nhưng nếu anh ta điều tra ra thì toàn bộ hình ảnh trên báo kia chính là thật và anh ta là người ra lệnh để toà soạn đưa tin.
Khốn kiếp thật!”
Điện thoại Mã Lữ Thông kêu lên báo hiệu có tin nhắn đến, ông ta mở ra xem liền căng mắt bất ngờ.
Bàn tay run run, mặt đỏ bừng thể hiện sự tức giận đã dâng đến đỉnh điểm, ngước lên nói với Mã Thức Phương:
“Chết tiệt tên tài xế đã bị bắt rồi, người của Hàn Chấn Phong vừa gửi tin nhắn đến.
Bọn nhóc này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nhất định phải cho chúng nó chết không toàn thay.
Thức Phương chuyện ba nhờ con mua lại cổ phần của các cổ đông trong Đồng thị con làm đến đâu rồi?”
Mã Thức Phương hít thở vài cái để lấy lại bình tĩnh, nghe câu hỏi của Mã Lữ Thông liền chua ngoa đáp lại:
“Đã xong, bây giờ cổ phần của Đồng thị phần lớn về tay chúng ta chỉ còn một vài người nhất quyết không chịu bán lại.
Nhưng với bấy nhiêu mình đang có con chắc chắn hạ Đồng Thiên Vũ xuống ngay tại chính Đồng thị và trước mặt mọi người.
Là anh ta không chịu yên ổn mà muốn cản trở con con nhất định khiến anh ta mất tất cả.
Con nhỏ Đan Tâm kia nó là cái thá gì chứ, vô dụng bị mất đi con cũng đáng lắm.
Loại người như nó đi cướp tình yêu của người khác thì không xứng đáng có được hạnh phúc.
Còn cái lũ bạn bè của hai đứa nó chúng ta cũng từ từ diệt hết thôi, đến lúc đó Mã gia sẽ đứng đầu trong hai giới Hắc-Bạch đạo.”
Mã Lữ Thông tham vọng tràn cả mắt còn có sự độc ác xen lẫn vào, ông ta bật cười vỗ cánh tay Mã Thức Phương tán thưởng:
“Tốt đúng là con gái của ba chẳng như thằng vô dụng kia.
Cứ theo kế hoạch mà làm, tin tức của con đã được lắng bớt rồi, mấy người chia sẻ tin này sẽ phải bồi thường.
Ba sẽ cho vệ sĩ đi theo con để bảo vệ mọi lúc tránh có người gây gỗ với con.
Giờ thay đồ đi rồi đi ăn với ba, phòng con ba kêu người giúp việc dọn.
Đừng lo nữa chỉ vài ngày thôi, lũ khốn kia sẽ phải cầu xin chúng ta, nhất là Đồng Thiên Vũ”
—————————————————————
Sau khi đưa Đan Tâm đi trung tâm thương mại ăn uống, mua sắm thì Đồng Thiên Vũ lái xe về nhà, bầu trời cũng đã bắt đầh tối dần.
Vì đã ăn tối ở trung tâm thương mại nên cô và anh không ăn nữa mà lên phòng tắm rửa.
Trong phòng tắm Đan Tâm đang xoa sữa tắm khắp cơ thể rồi masage.
Cô mải mê đắm chiềm trong hương thơm ngào ngạt của hương sữa tắm mà không hay biết Đồng Thiên Vũ đã vào từ lúc nào, cơ thể săn chắc màu vàng đồng trần như nhộng bước những bước thật nhanh đi về phía thân thể trắng nõn tuyệt đẹp.
Đôi tay màu đồng siết lấy vòng eo thon thả, cả khuôn mặt tuấn tú vùi vào hõm cổ thanh mãnh hít lấy hương thơm hoa hồng của sữa tắm.
Đan Tâm chạm lên vòng tay đang ôm mình kia, tắt vòi sen hơi nghiêng đầu ra sau khẽ nói:
“Em đang tắm ai cho phép anh vào chứ?”
“Vợ anh mà, em tắm thì tắm anh cứ thích đi vào thế đấy”
“Lưu manh”
Nụ cười duyên hiện lên trên gương mặt xinh đẹp, bàn tay trắng mềm mại đưa ra sau chạm lên gò má cương nghị của người đàn ông, trong lòng tràn ngập hạnh phúc.
Cả hai cứ đứng ôm nhau như thế qua một lúc, Đồng Thiên Vũ bây giờ mới nói tiếp:
“Tắm xong anh đưa em đến chỗ này.”
Đan Tâm nhướn mày khó hiểu, Đồng Thiên Vũ chỉ cười cười nhéo yêu hai gò má hồng của người phụ nữ mình yêu, anh