Lại trôi qua một tháng nữa, trời bắt đầu sang thu, cơn gió se lạnh khẽ thổi mang đến sự tươi mát, trên khắp mọi nẻo đường cây đã dần ngã vàng rụng xuống đất.
Một khung cảnh vô cùng ấm áp và lãng mạn diễn ra trong khí trời cuối hạ đầu thu.
Hôm nay là ngày giỗ của ba mẹ Đan Tâm, từ sớm cô đã đến Vũ gia để chuẩn bị.
Khi mà Mã Lữ Thông giết hại ba mẹ cô, ông ta tham lam chiếm đoạt tài sản rồi đốt luôn cả căn nhà của gia đình cô.
Tro cốt của ba mẹ được ông nội Vũ mang về Vũ gia, mỗi năm đều làm giỗ trịnh trọng để tưởng nhớ hai người.
Đan Tâm khi còn học bên Mĩ cứ đến ngày giỗ sẽ về cúng kiến làm cơm dâng lên ba mẹ.
Cứ mỗi lần đến ngày này lòng cô bỗng dưng lại nguội lạnh cùng xót xa, nỗi hận thù đối với Mã Lữ Thông cũng theo đó mà tăng lên.
Cô chờ đến ngày chính mình hạ gục cả Mã gia khiến cho Mã Lữ Thông phải sống trong bứt rứt cả đời…Với tình thế hiện tại thì ngày đó không còn xa nữa…
Đồng Thiên Vũ rất muốn phụ giúp cô nhưng nội bộ Đồng thị đang có vấn đề, cứ vài ngày anh lại phải mở cuộc họp để kiểm tra và nghe báo cáo.
Cổ đông trong công ty phần lớn đang gây khó dễ muốn rút khỏi Đồng thị, anh không màng đến nhưng anh muốn giả vờ xem bọn họ sẽ làm thế nào.
Đồng thị lớn mạnh như vậy từ đời ông cố đến ông nội Đồng sang ba Đồng rồi đến anh, 4 đời vững mạnh và sẽ tiếp tục như thế thì anh cần gì phải nhìn vẻ mặt của bọn cổ đông kia mà năn nỉ chứ.
Ở Đồng thị kiếm được không ít tiền bây giờ từ bỏ thì tự họ giết họ thôi chẳng liên quan gì đến anh cả.
Đồng Thiên Vũ anh thừa biết kẻ đứng sau thao túng bọn họ là ai nhưng anh vẫn dửng dưng như không.
Đan Tâm cũng hiểu được nên hai vợ chồng cứ giả vờ công ty lục đục, rớt giá cổ phiếu đồ để cho kẻ thù vui trước rồi mới bắt đầu thấy bối rối vì kế hoạch của chúng đã bị cô và anh nắm thóp.
Chính vì điều đó mà sáng Đồng Thiên Vũ đưa Đan Tâm đến Vũ gia luyến tiếc tạm biệt rồi lái xe đến công ty, trưa anh sẽ về sớm với cô.
Trời bắt đầu nắng chói chang, mọi người đều có mặt khá đầy đủ chỉ còn các anh buổi trưa tan làm sẽ ghé qua.
Hai bà bầu Triệu Vy, Huỳnh Đan được miễn phụ giúp chỉ ngồi ở sofa chơi với các cháu của Minh Ngọc và trò chuyện cùng vài người lớn, còn lại đã lăn xã vào bếp phụ giúp rồi.
Đan Tâm trong lúc chờ món lagu bò chín thì lên phòng khách trò chuyện sẵn tiện nghỉ ngơi một chút.
Bé Sobin con trai của anh cả Minh Ngọc cẩn thận rót một ly nước đem đến cho Đan Tâm, giọng nói đáng yêu của cậu nhóc 5 tuổi vang lên:
“Cô Đan Tâm ơi cô uống nước đi, sáng giờ Sobin thấy cô làm việc quần quật rồi chẳng thấy cô uống nước tí nào.”
Đan Tâm đưa tay xoa đầu cậu nhóc nhận lấy ly nước, vui vẻ nói:
“Cảm ơn con nha, Sobin thật tốt bụng!”
Cậu nhóc mỉm cười ngây thơ rồi đi đến bên kia chơi với các anh em của mình.
Đan Tâm dõi theo mà trong lòng có chút xót xa cũng có chút mong chờ.
Mẹ Đồng cùng dì Nhược Lan và mọi người luôn tìm các món ngon bồi bổ cho cô để cơ thể khoẻ mạnh mong rằng Đồng Thiên Vũ và cô sẽ sớm có được một đứa con.
Đan Tâm giữ cho mình trạng thái vui vẻ, không lo không nghĩ nhiều về vấn đề này nhưng thú thật cô vẫn mong sớm có một em bé đến với vợ chồng hai người.
Như đọc được suy nghĩ của Đan Tâm, ông nội Vũ nở nụ cười hiền, khẽ cất tiếng:
“Con cái là lộc trời cho khi nào đến tự khắc sẽ đến.
Vợ chồng hai đứa cứ vui vẻ thoải mái tận hưởng đi, cuộc đời còn dài lắm.
Thằng bé Vũ nó cũng mới ba mươi ba mốt, con cũng mới tầm hai mươi hai mốt thôi lo cái gì.
Ông nội chỉ mong các con có thể cùng nhau sống hạnh phúc trọn vẹn là được rồi.
Minh Ngọc còn chưa lấy chồng kia