Mọi người bắt đầu dùng cơm sau khi nhang tàn gần hết.
Tất cả quây quần bên bàn ăn lớn với đầy ắp những món ăn ngon đẹp mắt.
Thái Nhược Lan vừa gắp thức ăn vừa nói:
“Mấy đứa các con có chồng cả rồi lo mà hoàn thiện bản thân để chăm sóc cho chồng cho gia đình bên nội.
Đừng có ỷ được cưng chiều rồi sinh tật làm càn nghe chưa, để bị mắng vốn thì biết tay dì.”
“Con chưa có người yêu thì chồng đâu ra để chăm…?”
Hà My nâng ly nước lên uống nhàn nhã đáp.
Cô thật sự tôn thờ chủ nghĩa độc thân, phụ nữ quyền lực nhưng mà vẫn muốn thử yêu.
Chỉ là về nước hơn một năm rồi chưa có đối tượng, suốt ngày chỉ ăn cơm chó của mấy cô bạn rồi làm việc từ xa với công ty ở bên Mĩ của gia đình thôi.
“Con nữa ạ, con cũng chưa có!”
Hương Ly giơ tay lên đồng tình với Hà My.
Đôi mắt của Bảo Khang bỗng nhìn sang cô có chút hụt hẫng….Sao cô gái này vẫn chưa hiểu ý anh nhỉ, anh đã thể hiện rõ vậy rồi mà….Đúng là cô bé đơn thuần…
Đồng Thiên Vũ ở bên kia gắp thức ăn cho Đan Tâm bắt gặp ánh mắt của Bảo Khang thì khoé môi cong lên bèn cất tiếng:
“Bảo Khang à mình thấy cậu vẫn chưa thể hiện đủ cho người ta cảm nhận đâu.
Chi bằng cố gắng thêm chút nữa không thì bày tỏ thẳng rồi làm một trận gạo nấu thành cơm luôn.
Mình thấy cách này được đấy chứ cậu cứ úp mở hoài không chừng lại mất vợ.”
Mọi người được một trận cười to, Bảo Khang lườm mắt một cái nhìn đồng loạt.
Đấy, anh thể hiện tới nỗi tất cả đều thấy mà cô gái nhỏ kia lại không thấy…
Đan Tâm đánh nhẹ vào cánh tay ông chồng mình một cái, sơ hở là trêu ghẹo bạn bè.
Chẳng biết từ khi nào lại như đứa trẻ to xác vậy, còn đâu là người đàn ông cao ngạo lạnh lùng nữa chứ.
“Anh đó cứ chọc bạn đi, ngày trước cũng như thế mà nói ai.”
Lần nữa tất cả được trận cười to, Đồng Thiên Vũ mặt tối sầm, quay sang hơi chu môi nhìn Đan Tâm lại bị cô nhéo lấy gò má trêu chọc.
Cô nhướn mày khẽ hỏi:
“Em nói không đúng sao chồng yêu, mặt anh đen lại là đang hung dữ với ai.
Chuyện của anh mọi người ai mà chẳng biết!”
“Dạ dạ anh không dám cãi lại vợ yêu đâu, vợ nói có thì có, anh thừa nhận.
Em mau ăn đi sáng giờ làm quần quật rồi còn dư sức chọc ghẹo anh chi bằng để dành tối nay chiến trên giường đi.”
Nói rồi đẩy chén canh súp đến trước mặt Đan Tâm, tiện tay đút một muỗng đưa đến bên miệng cô.
Mà người vợ nào đó mới hứng khởi trêu ghẹo được ông chồng nhà mình thì lập tức bị anh nói lại đến ửng hồng khuôn mặt.
Mở miệng ăn lấy muỗng canh Đồng Thiên Vũ đút sau đó cúi mặt ăn lấy ăn để xem như không biết gì.
Vẻ mặt Đồng Thiên Vũ hiện lên sự cưng chiều cùng hài lòng đưa tay xoa nhẹ đầu vợ.
Mọi người nhìn thấy hai vợ chồng yêu thương nhau như vậy ai cũng vui, cuối cùng anh và cô đã thật sự hạnh phúc ở bên nhau rồi.
Ông nội Vũ là người lớn tuổi nhất thật sự cảm thấy khoảnh khắc tụ họp đông đủ thế này mới là điều ông mong mỏi ở độ tuổi xế chiều.
Con cháu đủ đầy yêu thương lẫn nhau, chia sẻ và quan tâm nhau như vậy mới khiến ông vui vẻ mà an hưởng tuổi già.
Trần Minh Sơn kính ông nội Vũ một ly rượu rồi nhìn về vợ chồng Đan Tâm nghĩ nghĩ rồi nói:
“Hai đứa đã ở bên nhau thì cũng nên làm một bữa tiệc để công khai.
Lúc trước chưa yêu, kết hôn là vì ép buộc đôi bên lại không công khai ra ngoài thì không nói.
Nhưng một người lớn lại xem như ba nuôi như người thân của Đan Tâm là ta vẫn cảm thấy con bé thiệt thòi quá.
Vũ này, con có dự tính gì không?”
Đồng Thiên Vũ nghe Trần Minh Sơn hỏi mình như vậy, đôi mắt dịu dàng nhìn qua Đan Tâm ngồi bên cạnh, tay nhẹ lau nước canh dính ở khoé miệng cô sau đó hướng mắt về Trần Minh Sơn cũng như mọi người, trầm giọng trịnh trọng đáp:
“Thật ra con đã có dự tính từ lâu rồi, vốn dĩ định sau khi ngày giỗ