Trong văn phòng tổng giám đốc Đồng Thiên Vũ đang phê duyệt văn kiện, khí chất tuấn tú, kiêu ngạo có thể khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Điện thoại bên cạnh đổ chuông, anh tạm bỏ văn kiện trong tay với lấy điện thoại nhấc máy không cần xem là ai gọi đến.
“Alo”
“Vũ là em, anh có rãnh không chúng ta gặp nhau một chút.
Em trở về rồi!”
Tiếng nói lãnh lót có phần nũng nịu vang lên ở đầu dây bên kia khiến cho Đồng Thiên Vũ lơ đãng lập tức hoàn hồn một phen.
Anh nhìn lại số điện thoại vừa gọi cho mình, ngay lập tức đáp lại:
“Thức Phương…”
“Phải, em đây, em đọc địa chỉ cho anh nhé! Mau đến, em rất nhớ anh.”
Mã Thức Phương đọc một hơi địa chỉ chỗ hẹn cho Đồng Thiên Vũ.
Anh tắt máy lấy chìa khoá trong ngăn kéo đi nhanh ra ngoài.
Thư ký của anh vừa lúc đến tìm anh, thấy Đồng Thiên Vũ vội vội vàng vàng muốn đi đâu, anh chàng lập tức hỏi:
“Boss lát nữa chúng ta có cuộc họp, anh muốn đi đâu có gấp không vậy?”
Đồng Thiên Vũ đẩy anh ta sang bên đi ra ngoài không quên để lại một câu:
“Tôi có việc gấp, văn kiện để trên bàn cậu xem xét lại lần nữa là được.
Cuộc họp dời lại vào chiều nay đi!”
Nói rồi rời đi, thư ký Ngô nhìn theo nhíu mày một cái khó hiểu.
Điện thoại trên bàn làm việc của Đồng Thiên Vũ vang lên, thư kí Ngô bắt máy:
“Xin chào, xin hỏi là ai gọi đến vậy?”
“Thư ký Ngô sao, tôi là Đan Tâm, tôi gọi đến muốn hỏi Thiên Vũ chút chuyện.”
“A là thiếu phu nhân sao, vừa nãy boss mới đi ra ngoài anh ấy nói là có việc gấp lắm.
Cô có muốn nhắn gì không tôi sẽ nhắn lại cho anh ấy giúp cô khi trở về.”
Khoé môi Đan Tâm nhếch lẹ một đường nhưng sâu bên trong đó là sự chua xót….Nhanh như vậy quả nhiên là anh ấy yêu Mã Thức Phương sâu đậm quá rồi….Người vừa trở về điện thoại cho anh anh lập tức đi ngay bỏ cả công việc….Phong thái khi yêu của chồng cô cũng thật khiến cô ganh tị…..
“Không có gì, tôi chỉ muốn nhắc Thiên Vũ trưa nay nhớ ăn trưa rồi nghỉ ngơi thôi.
Thư ký Ngô phiền anh đừng nói với Thiên Vũ hôm nay tôi gọi đến nhé!”
Thư ký Ngô nghe vậy thầm thở dài…Anh là một trong số ít người biết về mối quan hệ giữa boss và vợ boss, anh cực kì quý mến thiếu phu nhân.
Người xinh đẹp, dịu dàng, mấy lần cô nhờ anh chuyển cơm trưa cho boss nên anh đã quen biết cô.
Nhưng mà đại boss của anh cứ làm sao ấy vợ làm cơm ngon như vậy thì không đếm xỉa tới lại đi ăn cơm văn phòng như bọn anh làm gì….Quá là chán Boss của tôi….
“Vâng thiếu phu nhân vậy tôi xin phép tắt máy nhé!”
“Được chào anh!”
—————————————————————
*Tại một quán cà phê
Đồng Thiên Vũ vừa đi vào đã bắt gặp một bóng dáng quen thuộc mà anh luôn nhớ nhung.
Vội vàng đi đến, khẽ gọi:
“Thức Phương….”
“Vũ, anh đã đến!”
Mã Thức Phương trông thấy anh liền bật dậy ôm chầm lấy anh.
Cô ta nức nở:
“Em nhớ anh lắm, Vũ anh vẫn luôn đợi em đúng không?”
“Ừ, anh chờ em!”
Đồng Thiên Vũ ôm lấy cô ta nhưng mà cảm giác trong lòng anh rất lạ.
Đó không phải là sự nhớ nhung bồi hồi mà anh luôn mong đợi, đây giống như gặp lại một người bạn cũ, vô cùng vô cùng xa lạ.
Gạt bỏ suy nghĩ đó Đồng Thiên Vũ để Mã Thức Phương ngồi xuống còn mình ngồi bên cạnh.
Anh nói:
“Lần này em về anh sẽ nói với mẹ đồng ý cho chúng ta ở bên nhau.”
“Thật sao?”
Mã Thức Phương thốt lên, trong đôi mắt xinh đẹp ánh lên tia vui mừng cùng kiêu ngạo.
Cô ta biết Đồng Thiên Vũ