Đúng bảy giờ tối mọi người có mặt tại nhà riêng của vợ chồng Đồng Thiên Vũ ăn cơm.
Lúc chiều Đan Tâm cùng với vài người làm ở Đồng gia ghé qua cùng nhau nấu nướng vài món ngon để đãi bạn.
Ba mẹ Đồng gọi điện thoại vào lúc chiều ca ngợi hai vợ chồng quá giỏi vừa giữ vũng được Đồng thị lại vừa cho bay màu kẻ thù, đồng thời họ cũng gửi lời cảm ơn đến những người đã đứng về phía vợ chồng cô.
Bàn ăn tròn to đầy ắp những món ăn nhiều màu sắc với hương vị thơm ngon, mọi người cùng ngồi quây quần xung quanh.
Đồng Thiên Vũ nâng ly lên trước dõng dạc lên tiếng:
“Cảm ơn mọi người hôm nay đã đến dùng cơm chung vui cùng vợ chồng tôi, mong rằng Đồng thị ngày càng lớn mạnh.
Cạn ly!”
Tất cả cùng nâng ly rượu của mình lên cạn, Hàn Chấn Phong gắp thức ăn cho Triệu Vy và nói:
“Sắp tới có vụ làm ăn ở Bali, Vy đang mang thai mấy tháng cuối nên mình không đi được.
Lần này cậu cùng Tuấn Anh, Mạnh Tường với Mạnh Thiếu Khiêm đi đến đó nhé.
Vốn dĩ mình nói như thế là vì sẵn tiện cho mọi người đi nghỉ dưỡng luôn, làm việc vất vả rồi nên nghỉ ngơi.
À đưa vợ các cậu theo nữa nhé, đợt làm ăn này rất nhẹ nhàng bên đối tác là khách hàng lâu năm của Phong Vũ nên không có gì nguy hiểm đâu.”
“Mình không có vợ cũng không có bạn gái, dắt mèo theo cùng được không?”
Nguyễn Tuấn Anh vừa nói mắt vừa nhìn sang Annie, tay xé thịt gà cho vào chén của cô, miệng nở nụ cười điển trai hiện lên tia thích thú.
Annie chỉ lườm anh một cái rồi cúi đầu ăn.
Mấy người ngồi xung quanh đánh mắt về phía hai người họ không ngừng cười bí hiểm.
Đan Tâm nháy mắt tinh nghịch buông lời trêu chọc:
“Anh có thể dắt theo mà hình như con mèo này hơi lớn so với những loại mèo khác nhỉ, lại còn rất nghịch nữa.”
Các cô vì lời nói của Đan Tâm mà cười lớn, Annie căng mắt chu môi lên bất mãn kêu một tiếng:
“Chị à, có thể đừng chọc em được không? Xin hãy giữ lại cho em chút giá trị đi!”
“Chị có nói là em à! Cái này là tự nhận đấy nhé, Annie tự nhận là mèo nhỏ của Nguyễn thiếu gia rồi chị em mình ơi.”
Thật là khiến mọi người được một phen cười, các cô đã cười đến độ chảy cả nước mắt ra.
Mấy người đàn ông nhìn thấy người phụ nữ mình yêu vui vẻ như vậy trong lòng cũng thấy hạnh phúc theo.
Các cô chỉ cần luôn tươi cười như thế bão tố ngoài kia đã có các anh chống đỡ rồi.
Nguyễn Tuấn Anh điều chỉnh cảm xúc của mình múc một chén súp đem đến trước mặt Annie đang giận dỗi, nén cười khẽ nói:
“Mèo nhỏ đừng giận nữa, mau thử chút súp đi.
Cái này là bác quản gia nhà Vũ nấu đấy, rất ngon.
Lúc nhỏ mỗi khi chúng tôi đến Đồng gia chơi đều được đãi ăn món súp này, bây giờ vẫn vậy.”
Trong lòng Annie không ngừng gào thét, cô thật sự muốn cào nát tên đàn ông lưu manh này.
Cắn môi hậm hực bắt đầu ăn súp.
Vị ngon lại thanh của món súp này giúp cho Annie khi ăn vào dễ chịu hơn nhưng cơn giận dỗi với Nguyễn Tuấn Anh vẫn còn.
Nguyễn Tuấn Anh xoa đầu cô một cách cưng chiều, anh hình như càng