Mấy người Đồng Thiên Vũ đã đi gặp khách hàng, ở villa chỉ còn lại các cô và vài người bảo vệ xung quanh.
Phụ nữ với nhau lại thân thiết nên Đan Tâm, Annie, Phương Diễm nói chuyện rất thoải mái đủ thứ trên trời dưới đất qua mấy tiếng đồng hồ trong lúc chờ người đàn ông của mình về.
Cho đến khi nửa đêm, các cô gái cảm thấy buồn ngủ nên đã mạnh ai nấy về phòng của mình.
Đan Tâm nằm trên giường nhưng lại không ngủ, từ lúc về phòng liền hết buồn ngủ luôn.
Có lẽ là do không có Đồng Thiên Vũ với cả chỗ lạ nên có chút không quen.
Đành lấy cuốn tiểu thuyết đem theo trong vali ra tựa lưng vào giường đọc chờ anh về.
Khoảng chừng nửa tiếng sau đó cửa phòng ngủ bật mở, Đồng Thiên Vũ đi vào tay cởi cúc áo sơ mi làm lộ khuôn ngực săn chắc.
Đan Tâm nghe tiếng động liền ngước nhìn, trên mặt hiện lên nụ cười hiền.
Gắp cuốn tiểu thuyết lại lật chăn xuống giường tiến đến Đồng Thiên Vũ, thân mật ôm lấy eo anh.
“Anh về rồi, mọi chuyện ổn chứ?”
Đồng Thiên Vũ cúi đầu điểm nhẹ lên trán cô một nụ hôn nhỏ giọng trả lời:
“Ổn rồi.
Ngày mai đưa em đi chơi nhé!”
“Dạ”
Đan Tâm đáp một tiếng tựa đầu lên ngực anh.
Đồng Thiên Vũ âu yếm ôm lấy cô, tay khẽ vuốt tấm lưng nhỏ nhắn.
Anh cứ tưởng là Đan Tâm đã ngủ rồi, ai ngờ vẫn chờ anh.
Vợ của anh luôn như vậy dù anh có về trễ cách mấy cô vẫn thức đợi, nếu có ngủ thì cũng ngủ không ngon giấc.
Trôi qua vài phút hai người cũng chịu buông nhau ra nhưng tay Đồng Thiên Vũ vẫn để ở eo cô.
Đan Tâm giúp anh mở các cúc áo sơ mi còn lại ra, nhẹ nhàng nói:
“Tắm sơ người lại đi, anh ở ngoài về có không ít bụi bẩn với vi khuẩn bám vào người.
Nói em kĩ tính cũng được nhưng phòng còn hơn để anh bị nhiễm bệnh.”
Trái tim Đồng Thiên Vũ rung động vì lời nói của Đan Tâm, khẽ hỏi cô một câu:
“Nếu anh bất trắc xảy ra chuyện rồi dẫn đến trong người có bệnh hoặc lỡ như cả đời còn lại chỉ có thể như người thực vật thì em có ở lại bên cạnh anh không?”
Đan Tâm đã mở xong cúc áo sơ mi của anh, tay chạm lên cơ bụng nam tính làm Đồng Thiên Vũ trong người như được châm lửa.
Nghe anh hỏi mình như thế, Đan Tâm không kiêng dè gì mà nhéo thật mạnh lên eo anh, Đồng Thiên Vũ nhăn mặt kêu đau.
Đan Tâm nhón chân vươn tay ôm lấy cổ anh, gương mặt xinh đẹp thoáng nét giận dữ trừng mắt với người đàn ông trước mặt nhưng lời nói thốt ra vẫn nhẹ nhàng đầy thâm tình:
“Đã kêu anh không được nói điều xui xẻo rồi mà, anh đó cứ thích lấy tính mạng của mình ra đùa.
Nhưng nếu thật sự bất ngờ anh có chuyện gì em nhất định vẫn ở bên cạnh anh, dù cho anh ốm đau đến nỗi không thể xuống giường được em vẫn ở cạnh chăm sóc cho anh, yêu anh.
Thiên Vũ à, anh là chấp niệm của em, là thế giới của em, chúng ta đã từng rất đau khổ nhưng cũng đã vượt qua.
Vậy thì không lẽ chỉ vì anh bất ngờ mất đi tất cả, bất ngờ ngã xuống mà em nỡ bỏ anh đi sao, em không thể làm như thế được.
Anh đã nói anh cần em, em cũng vậy rất cần anh nên bắt em xa anh em không làm được.
Nếu em rời đi thì đã đi rất lâu rồi không để cho chúng ta gặp lại nhau đâu và sẽ cắt đứt toàn bộ.
Là như thế đó, em yêu anh đến ngu muội rồi, nếu sau này anh có xảy ra chuyện gì bất trắc xin anh đừng tuyệt vọng vì em vẫn luôn bên