Mấy ngày sau các anh đưa các cô đi chơi ở những nơi nổi tiếng tại Bali.
Mấy người Đồng Thiên Vũ diện đồ rất thoải mái với áo sơmi tay lỡ dáng rộng hoạ tiết trẻ trung phối cùng quần dài kaki trông vô cùng năng động, họ còn đeo thêm kính mát, đầu tóc chải vuốt keo vô cùng gọn gàng.
Còn các cô thì diện đầm maxi dài hoạ tiết hoa lá nhẹ nhàng, nữ tính, trang điểm nhẹ trông vừa ngọt ngào vừa đằm thắm.
Khi nhìn thấy các anh, mấy người Đan Tâm không khỏi cảm thán: Người đẹp chuẩn thì mặc gì cũng đẹp, mặc đồ tây đã đẹp rồi nay diện đồ trẻ trung thế này càng thêm bảnh bao, tuấn tú mà lại trẻ ra.
Tất cả đi tham quan những nơi nổi tiếng ở Bali, chụp thật nhiều ảnh, tắm biển vui chơi, ăn uống vô cùng thoả thích để đánh tan đi sự mệt mỏi sau những tháng ngày làm việc không ngừng nghỉ.
—————————————————————
Mã Văn Tuấn chuyển đến căn hộ ở chung cư mà anh ta đã mua trước đó, ở mấy tháng nay.
Từ hôm họp cổ đông ở Đồng thị anh ta bắt đầu trở lại làm việc ở Mã thị dưới chỉ đạo của bà chủ Đan Tâm xinh đẹp.
Có thể giúp cô được cái gì anh ta tình nguyện giúp, tình cảm đối với cô sau khi được Đan Tâm trấn tĩnh đã trở thành tình cảm anh em bình thường rồi.
Cô nói do Mã Văn Tuấn anh ta động lòng nhất thời thôi vậy anh ta sẽ tin chờ đợi tình yêu đích thực tìm đến.
Cũng không biết có cô gái nào chấp nhận được anh ta hay không, xuất thân giàu sang nhưng lại sống trong gia đình phức tạp cộng với việc ngông cuồng của quá khứ…Có lẽ phải có một cô gái nào đó nhân hậu lắm, bao dung lắm mới chấp nhận được con người của anh ta.
Suy nghĩ vẩn vơ trôi qua Mã Văn Tuấn lắc lắc đầu cho tỉnh táo lại rồi đến bếp pha một tách cà phê để uống.
Ngoài cửa vang lên tiếng chuông, Mã Văn Tuấn để tách cà phê lên bàn rồi đi ra mở cửa.
Ngay khi cánh cửa mở ra lập tức Mã Văn Tuấn trợn mắt, tay ôm lấy vị trí ở ngực trái nhìn chằm chằm thân ảnh trong bộ đồ đen.
Người đó nở nụ cười hung ác, tiếng nói độc địa vang lên:
“Đồ vô dụng phản bội, anh nên chết đi.”
Sau đó nhanh chóng rời đi, Mã Văn Tuấn khuỵ xuống, tay cố gắng lấy điện thoại muốn tìm số để gọi nhưng vì vết đâm ở ngực trái quá đau đớn khiến anh ta không thể tiếp tục được.
Từ từ thân ảnh to lớn ngã xuống, máu loang ra thấm cả áo thun.
Khánh Luân đậu xe ở gara chung cư, cậu đi thẳng vào vô thang máy bấm số tầng muốn đến.
Khi thang máy mở ra, đôi chân dài di chuyển, tai nghe điện thoại miệng không ngừng càm ràm:
“Thằng cha này đã nói hẹn nhau đi coi lô hàng rồi mà gọi chả bắt máy gì hết.
Xem ông đây lát có cho anh một trận không.”
Vừa nói vừa đi đến căn hộ của Mã Văn Tuấn nhưng lúc đến nơi Khánh Luân trố mắt, hoảng hốt chạy đến thân thể đang nằm trước cửa.
Cậu xem xét rồi lay người Mã Văn Tuấn:
“Nè họ Mã anh làm sao vậy, chết tiệt!”
Ngay lập tức cậu gọi điện cho xe cứu thương đến sau đó nhấn chuông cấp báo cho bảo vệ phụ đưa Mã Văn Tuấn xuống sảnh đi đến bệnh viện trước.
Khánh Luân bấm số gọi đến cho Hàn Chấn Phong với mấy người kia đến bệnh viện cùng Mã Văn Tuấn để canh chừng còn cậu di chuyển lên lại nhà của anh ta.
Quan sát xung quanh một lúc cậu yêu cầu bảo vệ cho mình xem lại camera.
Đôi mắt chim ưng nhìn chằm chằm vào màn hình, cậu thấy một người phụ nữ mặc đồ màu đen, đội nón và mang găng tay với đeo khẩu trang.
Sau khi Mã Văn Tuấn ra mở cửa cô ta đâm anh ta một dao chí mạng.
Nhưng mà nhìn kĩ dáng người phụ nữ trong màn hình thấy quen quen.
Trong đầu cậu hiện lên một cái tên…M* kiếp dám ra tay như thế cô ta muốn chết rồi sao.
*Bệnh viện Hàn thị
Hàn Chấn Phong, Vũ Minh Ngọc, Mỹ Hương, Lâm Gia Bảo, Hoàng Long đang trước cửa phòng cấp cứu Mã Văn Tuấn.
Khánh Luân đã đến sau khi cho người dọn dẹp lại hiện trường tại căn