Dịch: CP88
Trợ dịch: Bối Diệp
Type: YZ95
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
Hạ phu nhân không tiện lại tiếp tục nói đỡ cho Hạ Chấp Ngộ, uyển chuyển hướng chủ đề sang Triệu Lập Quốc.
“Tuy là ông ta đã chạy rồi, nhưng con gái của ông ta vẫn ở bệnh viện, chúng ta......”
Đuôi mắt chợt thấy Hạ Chấp Ngộ đứng lên, bà tưởng hắn đã muốn về nhà.
“Chấp Ngộ......”
Còn chưa nói chuyện xong mà.
Thế nhưng Hạ Chấp Ngộ lại đi thẳng đến trước cửa phòng Thích Hựu, cậu bé vốn đang hé một mắt nhìn trộm, vừa thấy hắn bước nhanh về phía này, lập tức quay lại thông báo cho chị gái: “Anh ấy đang đi tới đây.”
Tống Tương Niệm còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy tiếng của Tu Ngọc Mẫn, “Cậu muốn làm gì? Cậu đứng lại cho tôi!”
Hạ Chấp Ngộ đi đến trước cửa, thấy cửa không đóng thì trực tiếp đẩy mở, Thích Hựu lùi về sau mấy bước, ngửa cổ nhìn vóc dáng cao lớn trước mặt.
“Lại bị mẹ em mắng hả?”
Hạ Chấp Ngộ đóng cửa, sau đó ngang nhiên khóa trái.
Tu Ngọc Mẫn bật người muốn chạy tới, Hạ phu nhân đã nhanh chóng ngồi xuống cạnh bà ấy, kéo cả bà ấy ngồi xuống cùng mình, “Con trai bà vẫn ở trong đó mà, không sao đâu. Cứ cho là hai đứa đã chia tay, nhưng dù gì hai nhà chúng ta cũng rất thân thiết mà đúng không?”
“Không lẽ lời tôi nói còn chưa đủ rõ ràng hay sao?”
“Đừng tức giận mà, thằng con này của tôi từ nhỏ đã cứng đầu cứng cổ, chờ nó nghĩ thông là tự từ bỏ thôi. Nếu bà vẫn còn tức giận thì đánh tôi này, không thì mắng tôi cũng được.”
Tu Ngọc Mẫn nhìn sang Hạ phu nhân, “Tôi tức giận với bà làm gì.”
“Nào, ăn viên kẹo.” Hạ phu nhân nhanh nhẹn cầm một viên kẹo sữa nhét vào tay Tu Ngọc Mẫn.
Trong phòng, Tống Tương Niệm đứng lên muốn đi ra ngoài, Hạ Chấp Ngộ đứng chặn trước mặt cô.
“Em định cứ tránh mặt tôi thế này à?”
“Không phải tránh mặt,” Tống Tương Niệm khẽ ngước mắt, “Những gì cần nói đều nói cả rồi.”
“Anh, em có bài toán này không biết làm thế nào, mai cô giáo kiểm tra rồi.”
Thích Hựu làm gì hiểu mấy chuyện yêu đương của người lớn, cậu bé chỉ biết nếu không làm xong bài về nhà hôm nay thì chết là cái chắc.
Hạ Chấp Ngộ bị cậu bé lôi đến cạnh bàn học, không tập trung quét mắt qua đề bài một cái.
“Đán án B.”
“Vì sao ạ?”
Hạ Chấp Ngộ còn bận canh Tống Tương Niệm, “Cứ viết lên đi.”
“Không được, ngộ nhỡ cô giáo hỏi em cách làm thì sao?”
“Chờ em viết xong đáp án bài về nhà, thưởng cho em chơi một ván game.”
“Thật ạ?”
“Viết đi.”
Tống Tương Niệm trừng mắt nhìn Hạ Chấp Ngộ trắng trợn làm hư em trai mình, “Câu tiếp theo D, sau đó là C......”
Đầy một mặt giấy bài tập cứ thế được giải quyết trong vòng vài phút, Hạ Chấp Ngộ đưa điện thoại của mình cho Thích Hựu, “Mở nhỏ tiếng thôi.”
“Vâng!”
Thích Hựu gạt đống bài tập sang một bên, có điện thoại lập tức chìm đắm trong thế giới riêng của mình không quan tâm chuyện bên ngoài nữa.
Hạ Chấp Nhanh bước nhanh về phía Tống Tương Niệm, cô càng lúc càng cảm thấy ánh mắt của hắn rất bất thường, rất giống...... đang xem cô là con mồi của mình.
Tống Tương Niệm ngồi ở mép giường muốn đứng dậy, nhưng Hạ Chấp Ngộ đã đến cạnh cô. Hắn khom lưng, hai tay chống bên người Tống Tương Niệm.
“Không muốn thấy tôi đến thế cơ à?”
Cơ thể cô hơi căng lên, Hạ Chấp Ngộ chỉ cần không cẩn thận chút là sẽ chạm phải đùi cô.
“Bởi vì không biết phải nói gì.”
Hắn nhẹ nhàng nắm tay Tống Tương Niệm, cô dùng sức muốn rút ra, nhưng Hạ Chấp Ngộ rất nhanh đã nắm chặt.
Đúng lúc Thích Hựu quay đầu về phía này, “Hai người đang làm gì thế?”
Tống Tương Niệm đành mặc kệ cho Hạ Chấp Ngộ nắm, không dám có động tác phản kháng quá lớn.
“Không có chuyện của em.” Hạ Chấp Ngộ quay lưng về phía cậu bé đáp.
“Em có thể tăng âm lượng lên
không?”
“Nếu em không sợ bị mẹ phát hiện thì cứ việc.”
Thích Hựu rụt cổ, vẫn là thôi đi, cậu bé không muốn nếm lại hương vị món măng xào thịt của mẹ một lần nào nữa đâu.
“Có phải vẫn còn trách tôi?”
“Không có, không trách anh, nếu tôi là anh thì tôi cũng sẽ làm như vậy.”
Hạ Chấp Ngộ đứng dậy rồi ngồi xuống cạnh cô, sát đến mức bả vai của hai người đụng phải nhau, “Tôi vẫn nhớ kỹ đôi mắt kia của em, còn vẽ lại vô số lần, nếu như lần đầu gặp đã có thể nhận ra em thì tốt rồi.”
“Lúc đó còn quá nhỏ, so với hiện tại khẳng định đã thay đổi rất nhiều.”
Hạ Chấp Ngộ thình lình đưa mặt tới gần, Tống Tương Niệm giật nảy mình, muốn đứng dậy tránh đi.
Nhưng người đàn ông đã vươn tay giữ lại gáy cô, để cô quay về phía mình, trán của hai người áp lên nhau.
Tống Tương Niệm không dám hé răng nửa lời, sợ em trai nghe thấy tiếng lại quay sang nhìn.
Khuôn mặt cô đỏ lên, mắt trừng lớn, Hạ Chấp Ngộ nhếch môi, “Em muốn chia tay tôi, cũng được, từ hôm nay tôi sẽ theo đuổi em lại từ đầu.”
“Không được, tôi sẽ không đồng ý đâu.”
“Vậy tôi cứ quấn lấy em.”
Tống Tương Niệm muốn kéo tay của Hạ Chấp Ngộ xuống, “Anh có quấn lấy cũng vô dụng......”
Thích Hựu chơi xong một ván game, nghe thấy tiếng nói chuyện thì thầm đằng sau bèn quay đầu nhìn, thấy hai người dính sát một chỗ.
Cậu bé vậy mà không kêu không la, chậm rãi bước lên mấy bước, “Hai người đang hôn nhau hả?”
Tống Tương Niệm dùng sức đẩy Hạ Chấp Ngộ ra, “Không phải đâu, chị và anh ấy chỉ không may va phải nhau thôi.”
“Anh là bạn trai của chị gái em, nhớ kỹ, tuyệt đối không được để cho mấy tên đực rựa khác bén mảng tới gần cô ấy.”
Tống Tương Niệm nghe hắn nói, gấp đến mức đánh Hạ Chấp Ngộ một cái.
“Anh nói linh tinh cái gì đấy?”
Hạ Chấp Ngộ kéo Thích Hựu lại gần mình, “Lặp lại lời của anh xem nào.”
“Anh là bạn trai của chị gái em.”
“Ừm, còn gì nữa?”
Thích Hựu đảo con ngươi, “Nhưng những người đến gần chị gái chắc chắn đều lớn hơn em, em không đánh lại họ, không giúp được anh đâu.”
Hạ Chấp Ngộ xoa đầu Thích Hựu, “Em chỉ cần nói với anh, em có làm được không?”
Thích Hựu trả điện thoại cho Hạ Chấp Ngộ, “Anh, em mới nhìn trúng một bộ lego, nhưng mẹ không cho em mua.”
“Anh mua cho em.”
“Hạ Chấp Ngộ, anh còn như thế nữa đừng trách em nói với mẹ.” Tống Tương Niệm không dám quá lớn tiếng, chỉ có thể hạ thấp giọng nói.
Hạ Chấp Ngộ mỉm cười, “Được, bây giờ em đi mách luôn đi, mẹ nuôi có nóng lên thì cùng lắm là đánh tôi một trận.”
“Mẹ xuống tay ác lắm đó, đánh cả lên mặt.” Thích Hựu đứng cạnh còn phụ họa.
Hạ Chấp Ngộ phát hiện mình rất thích chọc cho Tống Tương Niệm tức giận, hắn hơi hạ mắt, “Tôi giúp em mở cửa nhé? Nếu em nỡ thì cứ ra đó mách mẹ nuôi đi.”
.