Dịch: CP88
Trợ dịch: Bối Diệp
Type: YZ95
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!
Hắn rõ ràng là đang bắt nạt cô.
Nhưng Tống Tương Niệm thật sự không dám gọi, sợ Tu Ngọc Mẫn xông vào đá bay Hạ Chấp Ngộ qua cửa sổ.
Hạ Chấp Ngộ véo nhẹ má cô một cái, Tống Tương Niệm vội ôm mặt trừng hắn, “Đừng có động tay động chân.”
Hắn thuận thế cầm luôn tay cô, Thích Hựu rất thính, chạy ra ngoài, cẩn thận mở hé cửa.
“Anh, mẹ em đang đi về phía này.”
Sau đó chạy như bay đến trước bàn học, bày cuốn vở bài tập vừa đẩy sang một bên ngay ngắn về trước mặt, Hạ Chấp Ngộ cũng lững thững đi tới bên cạnh cậu bé.
Tu Ngọc Mẫn thả nhẹ bước chân đi về phía này, không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Khung cảnh bên trong lại không hề có gì khác thường, Hạ Chấp Ngộ đứng bên cạnh hướng dẫn Thích Hựu làm bài tập, Tống Tương Niệm ngồi ngay ngắn trên giường, giống như đang...... ngây ngốc.
“Bé cưng, qua đây với mẹ.”
Tống Tương Niệm đứng dậy rồi bước nhanh tới, Tu Ngọc Mẫn vỗ nhẹ lên vai cô, “Tối qua không ngủ ngon đúng không? Mau về phòng ngủ một lát.”
“Vâng.”
Tu Ngọc Mẫn đưa cô về đến tận phòng, Tống Tương Niệm nằm trên chiếc giường lớn, cảm giác mềm mại dưới lưng khiến cô cảm thấy không chân thực. Trong phòng còn bật điều hòa, cũng không giống với điều hòa ở những căn nhà cũ, mỗi lần thổi gió lại giống như người sắp chết đang há miệng thật to mà giành giật từng ngụm không khí.
Tống Tương Niệm ngủ một giấc tỉnh dậy, trong nhà vô cùng yên tĩnh, cô đi ra ngoài, chỉ thấy bảo mẫu.
“Tiểu thư dậy rồi.”
“Dì, mẹ cháu đâu ạ?”
“Nói là đi mua ít đồ, sẽ về ngay.”
Tống Tương Niệm khát nước không chịu được, bèn đi vào bếp tìm nước uống.
Cô nhìn thấy mấy chiếc cốc giống y chang đặt cạnh nhau, nhưng màu lại không giống, nhìn thế nào cũng rất tinh tế đáng yêu.
Tống Tương Niệm cầm một chiếc màu vàng, còn chưa kịp nhìn kỹ, chiếc cốc trên tay đã bị bảo mẫu bước vào cướp đi mất.
“Đây là của Hựu Hựu.”
Bảo mẫu đặt chiếc cốc về chỗ cũ, trên tay Tống Tương Niệm thoáng trống rỗng, “Cháu chỉ xem thử thôi.”
“Tiểu thư tùy tiện lấy một cái trong này là được.” Bảo mẫu nói xong mở tủ bát, đưa cho Tống Tương Niệm một chiếc cốc thủy tinh.
“Cảm ơn.”
“Hựu Hựu đã quen dùng mấy chiếc cốc này rồi......”
“Được ạ, cháu đã biết.” Tống Tương Niệm rót một cốc nước nguội, bảo mẫu liếc cô một cái, “Ông bà chủ vì tiểu thư mà từ sáng đã chạy qua chạy lại, trưa nay còn bỏ Hựu Hựu một mình ở nhà.”
“Lúc trước là cháu không biết chuyện, nếu không nhất định sẽ nói mẹ đưa Hựu Hựu đến.”
“Trong lòng tiểu thư tự biết là tốt, tuy tiểu thư cũng là một phần của căn nhà này, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là con gái, sau này mọi thứ của Thích gia đều sẽ để lại cho Hựu Hựu thôi.”
Tống Tương Niệm cầm cốc nước đi ra ngoài, cô đi thẳng đến ban công, phóng mắt nhìn tới khung cảnh hồ nước rộng lớn.
Cô suýt thì bị hạnh phúc đến đột ngột này làm cho choáng váng rồi, nhưng bây giờ khi tâm trạng đã hoàn toàn bình tĩnh lại, nhận ra bản thân thiếu mất thứ quan trọng nhất chính là cảm giác an toàn.
Một nhà ba người rất nhanh đã quay lại, mỗi người đều xách đầy một tay.
Tống Tương Niệm kéo lên tươi cười đi vào. “Mua gì thế ạ, nhiều quá.”
“Mẹ nói tối nay sẽ đích thân vào bếp nấu cơm.” Thích Hựu giúp Tu Ngọc Mẫn xách đồ vào bếp.
Khoảng hơn bốn giờ chiều, mọi người trong nhà đều bận rộn, Tống Tương Niệm ngồi trên ghế sô pha xem tivi, Thích Hựu ngồi xuống cạnh cô.
“Chị, em muốn xem Ultraman.”
Tống Tương Niệm còn chưa kịp đưa điều khiển cho hắn, Tu Ngọc Mẫn đã từ trong bếp ló đầu ra, “Đừng cho nó xem tivi, sau này lại cận thị.”
“Vâng.”
Thích Hựu không vui, trề môi ngồi bên cạnh.
Bảo mẫu đi tới, vừa lau bàn trà vừa nhìn Tống Tương Niệm, “Xem một lát cũng không sao, đâu phải xem tivi cả ngày đâu.”
“Nhưng đúng là không tốt cho mắt.”
“Hựu Hựu nhà chúng ta thật đáng thương, sau này lại có thêm một người kiểm soát.”
Tu Ngọc Mẫn và Thích Vĩnh Ngôn bận rộn trong bếp, không nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài.
Thích Hựu nhân lúc Tống Tương Niệm ngây ra cướp lấy điều khiển.
Cậu bé thành thạo chuyển kênh, từ tivi truyền ra tiếng đánh nhau, Tu Ngọc Mẫn nghe thấy lập tức biết con trai đang xem cái gì.
“Hựu Hựu, con lại xem hoạt hình đúng không?”
Bảo mẫu nhanh chóng giúp cậu bé đáp, “Chị gái cho Hựu Hựu xem đó.”
Tu Ngọc Mẫn nghe được, cũng không nói nữa. “Được rồi, xem một tập thôi đấy.”
Thích Hựu vui vẻ vỗ tay, “Dì, con muốn ăn quả anh đào.”
“Được, tôi đi rửa cho thiếu gia.”
Bảo mẫu đứng dậy, lúc đi qua Tống Tương Niệm còn suýt thì giẫm lên chân cô, Tống Tương Niệm vội rụt chân về.
Bảo mẫu rất nhanh bê một đĩa anh đào đi ra, Thích Hựu cầm mấy chùm đưa cho Tống Tương Niệm.
“Chị, ăn nè.”
Tống Tương Niệm vừa muốn nói không cần.
“Cái này đắt lắm đó.” Bảo mẫu cầm một quả to nhất đút cho Thích Hựu.
“Chị không thích ăn.” Tống Tương Niệm khẽ đẩy bàn tay nhỏ của Thích Hựu, “Em cứ ăn đi.”
“Ăn ngon mà, sao chị lại không thích?”
Tống Tương Niệm đứng lên, cô vẫn nên về phòng mình thôi, một mình ngẩn người là hợp với cô nhất.
Thích Hựu nhìn thấy Tống Tương Niệm đóng cửa phòng, hơi ỉu xìu, “Dì, có phải chị gái không thích con không?”
“Hai người chưa gặp nhau bao giờ, con còn mong chờ chị gái sẽ thích con sao?”
Thích Hựu hơi ngả người về sau, nhìn là biết không vui.
Ăn cơm tối xong, Tống Tương Niệm về phòng trước, vừa chuẩn bị đi ngủ thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cô đi tới mở cửa, không thấy ai, cửa phòng đối diện mở ra, Thích Hựu chỉ chỉ trên mặt đất.
Tống Tương Niệm cúi đầu, nhìn thấy một chiếc cốc nhỏ đựng bánh ngọt.
Chiếc thìa nhỏ được bọc lại trong một chiếc khăn giấy rồi đặt ngay ngắn trên miệng cốc, Tống Tương Niệm mở giấy ra xem, còn nhìn thấy một dòng chữ trên đó.
“Chị gái, chào mừng về nhà, từ em trai yêu quý của chị.”
Khóe môi của Tống Tương Niệm cong lên, cô nhìn về phía Thích Hựu. “Cảm ơn em.”
Cô đóng cửa về phòng, xúc một thìa bánh ngọt cho vào miệng, vừa thơm vừa ngọt.
Những ngày tiếp theo, Tu Ngọc Mẫn gần như là mỗi ngày đều đưa Tống Tương Niệm ra ngoài, không phải mua sắm thì là vui chơi, như hận không thể dùng mấy ngày này đền bù cho hai mươi năm kia của cô.
Thích Hựu đi theo đằng sau, chân cũng muốn gãy luôn.
“Mẹ, có thể đi ăn trước không? Con trai của mẹ sắp chết đói rồi.”
“Không cho con đi theo, con lại cứ sống chết đòi theo cùng.” Tu Ngọc Mẫn làm thế nào cũng không bỏ lại được đứa con trai không chịu thua kém này của mình.
Bà dẫn theo hai đứa con vào nhà hàng gần đó, Tống Tương Niệm cùng bà ấy ngồi xuống bàn.
Tu Ngọc Mẫn nhìn quanh quất, chợt giơ tay vẫy vẫy, “Ở đây.”
Tống Tương Niệm nhìn thấy một người đàn ông trẻ từ bên ngoài đi vào, “Dì, con không tới muộn chứ ạ?”
“Không đâu không đâu, vẫn còn sớm lắm.”
Tu Ngọc Mẫn giới thiệu hai người với nhau, “Đây là con gái của dì.”
“Bé cưng, đây là con trai của dì
Lý con.”
Tống Tương Niệm cũng không biết dì Lý nào cả, nhưng vẫn lịch sự lên tiếng chào hỏi với người đàn ông, “Xin chào.”
Tu Ngọc Mẫn bảo anh ta mau ngồi, còn mình ngồi xuống cạnh Tống Tương Niệm.
“Chúc mừng dì cuối cùng cũng tìm được con gái về.”
“Cám ơn con,” Tu Ngọc Mẫn đã vừa ý anh ta rất lâu rồi, vẫn tiếc không muốn giới thiệu cho người khác. “Người trẻ tuổi các con chắc chắn có nhiều chủ đề chung, cứ mặc kệ dì.”
“Mẹ, con muốn nghịch điện thoại.”
Tu Ngọc Mẫn lườm cậu con trai một cái.
“Điện thoại! Điện thoại! Điện thoại......”
“Còn gọi nữa đừng trách mẹ ném con ra ngoài!”
Thích Hựu quả nhiên không gọi nữa, nhưng ngồi trên ghế bắt đầu quay ngang quay ngửa, lại ngáp một cái thật lớn, khiến cho người ngồi trên bàn không thể nghe thấy tiếng nói chuyện của đối phương.
Tu Ngọc Mẫn tức xì khói, rút điện thoại dí vào lòng cậu bé, “Chơi một lát thôi.”
Thích Hựu cầm được điện thoại mới chịu thôi, nhưng rất nhanh lại kêu la. “Mạng yếu quá.”
“Nhóc con chán sống quá rồi đúng không?”
“Mẹ, con ra cửa chơi một ván game nhá.”
“Biến nhanh đi.”
Thích Hựu ôm điện thoại lập tức biến.
Cậu bé đi ra cửa lớn của nhà hàng, nhanh chóng gọi điện thoại cho Hạ Chấp Ngộ.
Đầu bên kia vậy mà cũng nghe rất nhanh, “Mẹ nuôi.”
“Anh, còn ở đó mà gọi được nữa. Bạn gái anh sắp bị người ta cướp mất rồi!”
Hạ Chấp Ngộ day trán, “Ai cướp?”
“Anh Lý Hách, là người mẹ em thích nhất, mở miệng là khen không ngớt lời, như chỉ hận không thể biến anh ấy thành con trai mình luôn!”
“Đang ở đâu?”
Thích Hựu nhìn tên nhà hàng đọc cho hắn, “Anh mau tới đi, ánh mắt anh ấy nhìn chị gái em sáng như sao rồi, còn lấp lánh nữa.”
Cậu bé trộm gọi một cuộc này cho Hạ Chấp Ngộ xong, sợ Tu Ngọc Mẫn nghi ngờ nên nhanh chóng quay lại.
Người trên bàn vừa ăn vừa trò chuyện, Lý Hách giới thiệu công việc của mình cho Tống Tương Niệm, đến cả gia đình có mấy thành viên cũng khai báo sạch sành sanh.
Tống Tương Niệm lúng túng muốn chết, đừng nói đây là mai mối đấy nhé?
Hạ Chấp Ngộ vừa vào thì nhìn thấy bàn của họ, nhưng Tu Ngọc Mẫn còn ở đó, hắn cũng không tiện trực tiếp tiến lên.
Thích Hựu tinh mắt, lập tức nhìn thấy hắn.
“Mẹ, con muốn ăn kem.”
Huyệt thái dương của Tu Ngọc Mẫn giật giật, “Gọi.”
“Con biết ở đâu, nhưng mẹ phải đi chọn vị với con.”
Tu Ngọc Mẫn thầm nghĩ, để cho hai người này có không gian riêng cũng tốt, bèn đưa Thích Hựu đi mua kem.
Hạ Chấp Ngộ nhân cơ hội đó bước nhanh vào trong, nhưng không đi thẳng đến bên cạnh Tống Tương Niệm, mà ngồi ở đằng sau cô.
Ghế ngồi ở đây đều có phần lưng ghế rất cao, đảm bảo tính riêng tư của mỗi bàn, chỉ có thể nghe thấy tiếng nói chuyện chứ không nhìn thấy mặt nhau.
Tống Tương Niệm không có gì để nói với Lý Hách, một lòng tập trung vào đồ ăn trên bàn.
“Nghe dì nói em là bác sĩ tâm lý?”
“Không hẳn là thế, chỉ học sơ thôi ạ.”
“Vậy em từng chữa bệnh cho người khác chưa?” Câu hỏi của Lý Hách cũng rất thẳng thắn.
Tống Tương Niệm thoáng nghĩ đến Hạ Chấp Ngộ, “Cũng không tính là chữa bệnh, thật ra chỉ là kết bạn thôi ạ.”
“Người cần gặp bác sĩ tâm lý thì chắc chắn là có bệnh rồi. Nói dễ nghe là người bệnh, mà khó nghe hơn thì là biến thái.”
Tống Tương Niệm hơi giật mình, không ngờ bộ dạng của Lý Hách nhìn qua lịch thiệp nho nhã, mở miệng lại có thể nói ra lời này.
“Em không tán thành với ý kiến của anh.”
Hạ Chấp Ngộ tựa trán lên cửa sổ, ánh nắng xuyên qua lớp kính chiếu tới cũng không xua đi được mù mịt trên mặt hắn.
“Anh nghe dì nói rồi, em là một cô gái rất tốt bụng, nhưng đôi khi không thể thông cảm hết với từng ấy bệnh nhân được.”
Tống Tương Niệm quét mắt một vòng quanh nhà hàng, cũng không biết Thích Hựu đã đưa mẹ đi đâu, lâu như vậy mà vẫn chưa về.
“Xã hội hiện tại càng ngày càng nhiều người không bình thường, ví như đàn ông không ra đàn ông, ẻo lả dặt dẹo.”
Lý Hách nói xong cầm điện thoại truy cập vào một trang web, mở một video đưa cho Tống Tương Niệm xem.
“Em xem đi, có đoán được đây là nam hay nữ không?”
Hạ Chấp Ngộ nghe thấy âm thanh từ video phát ra, lập tức biết người trong miệng Lý Hách là ai.
Tống Tương Niệm nhìn người trên màn hình, hắn mặc một bộ Hán phục rất rộng, đeo chiếc mặt nạ cô không thể quen thuộc hơn, tóc dài buộc đuôi ngựa, hô hấp của cô hơi ngừng lại.
Giọng nói cũng trở nên lạnh nhạt.
“Cái này có vấn đề gì sao ạ? Đương nhiên là nam rồi.”
“Đây là nam? Nhìn là biết mấy thứ dặt dẹo.”
Tống Tương Niệm hơi siết tay, “Có những văn hóa anh không hiểu thì xin đừng tùy tiện đánh giá, như thế rất không tôn trọng người khác.”
Dáng vẻ của cô dịu dàng mềm mỏng như vậy, nhưng lời nói ra lại sắc bén như dao, “Nếu anh không thích xem thì có thể không xem