Phó Cẩn liền xoay người một cái liền đem cô để dưới thân, nhanh đến mức Sở Uyển còn chưa phản ứng kịp.
Anh chống một tay xuống giường còn để thân thể nặng nề dè nên người cô, giọng khàn đặc gợi cảm:
- Là do em đốt lửa, giờ em phải dập lửa đi.
Đưa cánh tay chống lên ngực anh để tạo khoảng cách, giọng cô hổn hển lắp ba lắp bắp nói:
- Tôi đâu có đốt, tôi..
- Em không dập lửa, vậy tôi tự dập.
Chưa kịp để cô hiểu ý anh là gì thì bàn tay nóng trườn từ eo cô lên phía ngực chui vào lớp áo con liền xoa nắn.
Sở Uyển vội vàng đưa tay nắm lấy tay anh, run rẩy cà lăm hỏi:
- Dập.....tôi..tôi dập hức..
anh...hức...!đừng...!thế..
Nghe cô nói, tay anh liền dừng lại nhưng không rời đi.
Cô bối rối không biết làm gì, thì ngực bỗng nhiên bị bóp mạnh một cái, Sở Uyển đau quá liền kêu lên:
- Á...!
Phó Cẩn chê cô quá chậm chạp liền trừng phạt cô.
Ai biết giọng cô kêu lên mềm mại gợi tình như thế, khiến nơi nào đó của anh cứng rắn sung huyết.
Sở Uyển sợ anh lại ra tay nữa, liền vội vã nói:
- Tôi...!không biết dập lửa..
- Hửm? Thế à? Vậy tôi dạy em.
Anh cầm tay cô đưa xuống chỗ cạm quần, giọng gợi cảm ra lệnh:
- Cởi ra.
Tay cô run lẩy bẩy không dám chạm vào, tay anh bên trên nhẹ tứng vào đầu nhũ hoa.
Sở Uyển bị đau liền kêu lên, vừa nức nở tay vừa run rẩy kéo quần anh xuống.
Lúc tắm xong, anh chỉ vận mỗi chiếc quần.
Một vật nóng bỏng liền bật ra ngoài chạm vào tay cô, hoảng hốt Sở Uyển đem tay rút ra.
Bên trên, Phó Cẩn khẽ rên nhẹ, giọng khàn đục vang lên:
- Sợ cái gì? Cầm lấy nó.
Đầu cô lắc lia lịa, mày anh nhăn lại tỏ vẻ không vui khi bị từ chối.
Ngón tay thon dài vân vê đầu nhũ hoa của cô khiến cô khóc nấc lên.
Anh khẽ cúi xuống hôn lên mắt cô nhẹ giọng dụ dỗ:
- Ngoan, em giúp nó một lát, tôi liền không chạm vào em nữa.
Thấy cô không động đậy gì, Phó Cẩn đành tự lấy tay cô kéo xuống nắm vào.
Bàn tay cô như chạm phải thanh sắt nóng bỏng, nó còn động đậy khiến tim cô như ngừng đập.
Phó Cẩn bị bàn tay nhỏ bé nắm đến thở dốc.
Bàn tay to lớn bao bọc bàn tay nhỏ nhắn mềm mại lên xuống, miệng anh phát ra những âm thanh rên rỉ khổ sợ.
Sở Uyển gương mặt đỏ ửng, mắt nhắm chặt không dám nhìn anh.
Giọng nói trầm khàn đầy gợi cảm dụ dỗ:
- Ư...!nhanh lên chút...!bảo bối..
Cô không dám nói gì chỉ có thể nghe theo anh tay lên xuống nhanh hơn, cô mong như thế sẽ xong nhanh hơn.
Căn phòng yên tĩnh nghe rõ tiếng ngáy nhỏ của Tiểu Xuyên cùng tiếng thở dốc của Phó Cẩn.
Bàn tay cô bị chà sát đến đỏ rực nhưng vẫn cố gắng nắm chặt vuốt ve để Phó Cẩn xuất nhanh.
Nhận ra ý đồ của cô, môi anh cúi xuống khẽ cắn bầu ngực còn lại khiến cô hô lên, bàn tay định dừng lại thì Phó Cẩn bất ngờ nói:
- Bảo bối